21 Rất nhiều người có sở thích sưu tầm, khá tao nhã là tem, đồ cổ, danh họa; bình thường hơn thì có vỏ sò, gôm, hay là cốc uống nước, đủ thể loại và vô cùng kỳ quặc.
22 Một thời gian sau, Hà Nhất xuất viện. Vẫn y như trước, cậu và Ngụy Hạo Hiên dù làm chuyện gì cũng đều như hình với bóng, gắn kết như hai đứa trẻ sinh đôi.
23 Ngụy Hạo Hiên vẫn còn nhớ rõ, ngày đó dì Hà than thở khóc lóc rằng “Nhất định là lúc ở bệnh viện, nó đã nghe được đoạn đối thoại giữa bác sĩ và chú dì.
24 Không biết mọi người khi còn bé có từng nghe câu chuyện về “Bà Phách Hoa” chưa? Truyện kể rằng, bà ta chỉ cần xoa nhẹ lên đầu một đứa trẻ, đứa trẻ đó sẽ mơ mơ màng màng đi theo bà ta.
25
── “Aiz, các cậu có biết gì chưa? Cạnh trường học mới mở một quầy kẹo đấy. ”
── “Ưm, có biết. Mặt tiền khá bình thường, không có gì tốt. ”
── “Ai nói vậy? Ông chủ ở đó rất đẹp trai.
26 Giờ đây, Đường Ngạn Khôn đã tốt nghiệp đại học và đang làm phóng viên thực tập cho một tờ tạp chí. Đeo kính đen, công tác nhàn nhã, thỉnh thoảng cậu hay nhớ lại những chuyện lúc trước, ngoại trừ nỗi sợ hãi, cậu còn có một loại cảm xúc ở sâu bên trong khó nói ra bằng lời.
27 Thỉnh thoảng, có phải bạn sẽ muốn xăm một cái hình không? Không phải ba cái loại dán hình rẻ tiền bên lề đường, mà là một hình xăm đúng nghĩa. Có thể là vì chạy theo mốt, dễ nhìn, cảm giác kiêu ngạo khi đi ngoài đường… hay vì muốn lưu giữ một kỷ niệm mãi mãi không biến mất trên cơ thể? Hoặc là một ký hiệu kết thúc một cuộc tình, tượng trưng cho một cái phất tay rũ bỏ mọi chuyện trong quá khứ.
28 “Cảm ơn đã ghé thăm, sau này còn muốn xăm hình khác thì có thể ghé lại chỗ chúng tôi. Tôi sẽ giảm giá cho cậu một phần. ” Bà chủ nở một nụ cười xinh xắn nói.
29
Đây là ngày thứ hai Tiết Tề ở chung với Hắc Vũ.
Tối hôm qua ầm ĩ đến hơn nửa đêm mới ngủ… Ách, đương nhiên là không phát sinh chuyện gì quá độ tuổi thiếu nhi.
30 Triệu Thụ Minh từ lúc bốn tuổi đã bắt đầu viết cuốn nhật ký đầu tiên, ban đầu là để nộp bài tập, thầy dạy ngữ văn yêu cầu mỗi người đều phải viết, cho nên anh cũng viết.
31 Trước đây Trác Thái cũng rất muốn tự mình gọi điện thoại hoặc đi đến nhà cậu ta xem thử, nhưng lại ngại chuyện cũ, nên cứ thế gác lại. Cho đến tận bây giờ cậu vẫn chưa hết xấu hổ.
32 Ngày hẹn đến rất nhanh. Trước khi ra khỏi cửa, Trác Thái còn soi gương một lúc rất lâu, mãi đến khi xác định không còn chỗ nào lộn xộn mới yên tâm. Cảm giác này giống như đang chuẩn bị hẹn hò với người yêu, ngay cả chính cậu cũng thấy rất buồn cười.
33 Kim Vũ Hoằng là người được sinh ra mang theo ký ức kiếp trước. Mỗi lần cậu nói với người khác như vậy, đối phương sẽ dùng cái ánh mắt “Người này chắc chắn có vấn đề về tâm lý” nhìn cậu chăm chú.
34
Phương pháp này thật sự có hiệu quả.
Trong một giấc mơ dài, ký ức của Kim Vũ Hoằng không còn là những mảnh vỡ li ti, mà bắt đầu trở nên liền mạch.
35 Công tử thuê một chiếc xe ngựa, hai người bỏ đi ngay sáng sớm ngày hôm sau. Kim Vũ Hoằng đột ngột tỉnh lại trong lúc đó và không ngủ được nữa. Theo lý mà nói, nếu bọn họ trốn thoát thành công, thì đã có một cuộc sống bình thường hạnh phúc, đây là một cái kết rất toàn vẹn.
36 Bắt đầu từ ngày 18 tháng trước, mỗi ngày Nghiêm Triết Hàn tan tầm về chung cư thì đều phát hiện có nửa cốc nước sôi trên bàn trà trong phòng khách, khói trắng tỏa nghi ngút, là nhiệt độ nóng vừa.
37 Sau đó, cậu bị cha mẹ phát hiện việc lén chuồn ra ngoài, họ không nói lời nào, chỉ đổi một cái khóa mới. Nghiêm Triết Hàn rất phẫn nộ đối với sự lạc hậu ở đây, đồng thời cũng không chẳng làm gì được, cậu còn cách nào chứ? Đó là cha mẹ đã nuôi dưỡng cậu, cho dù có gay gắt bao nhiêu, nhưng sâu trong lòng họ vẫn luôn muốn tốt cho cậu.
38 Khâu Tử Vinh phát hiện một thanh niên xinh đẹp nằm trong bồn tắm, hơn nữa lại đang trong tình trạng trần trụi. Cậu ta không còn hô hấp và mạch đập, từ góc độ bác sĩ của anh thì chắc chắn cậu ta đã chết rồi.
39 “Những gì tôi vừa nói đều là thật, tin hay không thì tùy cô thôi. Cô nhóc này, chỉ biết chú ý vẻ ngoài của người khác thôi, còn bên trong không biết thối rữa đến chừng nào.
40 Càng ngày càng nhiều người muốn nuôi thú cưng để đỡ buồn, bên người có một sinh mệnh bé bỏng làm bạn vẫn tốt hơn ở một mình. Không biết có mấy ai nghĩ tới: nếu như thú cưng của mình có thể biến thành người thì sẽ tốt đến chừng nào.