21 Tôi tưởng tượng ra cảnh người nông dân Xibêri ngã gục xuống đất và chết. - Nhưng ở phía Tây mặt trời có gì? tôi hỏi. C - Cái đó thì em chịu. Có thể là không có gì.
22 CHƯƠNG 15 Tôi về đến Tokyo vào lúc bốn giờ chiều. Tôi đã đợi ở Hakone cho đến trưa trong niềm hy vọng mơ hồ được thấy Shimamoto-san trở lại. Vì thật nặng nề nếu phải ngồi không mà chờ đợi, tôi đã lau chùi bếp để giết thời gian, rồi sắp xếp gọn gàng lại tất cả quần áo trong nhà.
23 Vào lúc đó, tôi có cảm giác về một sự đứt gãy như thế. Tôi đóng ngăn kéo lại, cố tìm cách quên mọi chuyện đi. Lẽ ra ngay từ đầu tôi đã phải vứt số tiền đó đi.
24 - Cho đến bây giờ, anh vẫn luôn cố gắng chiến đấu chống lại cái thế lực đó, để thoát được ra? - Anh nghĩ thế. Yokiko để nguyên tay trên ngực tôi. - Anh yêu tội nghiệp của em, cô nói, cùng cái giọng như khi cô đang đọc một thông điệp được viết chữ hoa trên tường.