81
Ngày hôm sau, triển lãm càng đông người hơn, bởi vì có tin tức tối qua làm chuyên đề, người đến xem đông hơn so với ngày đầu tiên rất nhiều.
Phương Trì vốn còn định kéo Tôn Vấn Cừ ngủ thêm một lúc, mà Tôn Vấn Cừ đã tỉnh từ lâu, cậu cùng dậy, vừa rửa mặt vừa xem tivi chiếu lại.
82 Trình Mạc đang đánh cầu lông trong phòng thể chất, thế nhưng chỉ năm phút sau khi nhận được điện thoại di động của Phương Trì, anh ta đã đạp xe về ký túc xá, cứ thế đẩy luôn cửa phòng ký túc bọn Phương Trì ra.
83 Phương Trì thật sự không nghĩ tới sẽ vô tình gặp Lý Bác Văn ở đây, trời lạnh như vậy, lại còn muộn lắm rồi, nếu như không phải cứ nhìn thấy Lý Bác Văn là muốn đánh, cậu còn thật lòng cảm thấy người này rất yêu nghề.
84
Phương Trì cảm thấy mình như thể một kẻ đang đối mặt với một đống thuốc nổ, sợ sệt không chịu được, nhưng lại không thể không giơ đuốc tới châm.
Chẳng rõ đống thuốc nổ này có uy lực tới mức nào, có thể nổ bao xa, có thể nổ cao chừng nào, sẽ nổ ai bị thương, có thể nào nổ cho mọi người đều thương tích khắp người hay không.
85
Tôn Vấn Cừ cả đêm đều ngủ không ngon.
Bình thường cũng có rất nhiều thứ phải nghĩ, hắn nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui nửa buổi mới buồn ngủ, nhưng chỉ cần không bị quấy rầy, hắn cảm thấy ngủ thẳng tới bình minh cũng không thành vấn đề.
86
Sắc trời đã tối sầm, gió lại càng thổi mạnh, Tôn Vấn Cừ ngồi xổm trên bãi sông đầy vụn băng, nhìn chằm chằm về hướng sân sau nhà Phương Trì.
Mũ đã kéo xuống sắp chạm tới khẩu trang, mũ áo khoác lông vũ cũng đã đội lên, không chú ý nhìn có lẽ còn không nhìn ra được ngồi xổm ở chỗ này là một người.
87 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Dậy, dậy!" Mã Lượng đi vào trong phòng ngủ, vứt hết quần áo Tôn Vấn Cừ ném một chỗ lên giường hắn.
88
Hai ngày nay, người thân đều lục tục trở về, Phương Trì một ngày phải ra ngoài hai ba chuyến đón người, Tiểu Tử hào hứng cùng cậu chạy tới chạy lui.
Ông bà nội là bận nhất, sắp xếp nơi ăn chốn ở, bận việc cơm nước Tết nhất, nếu như Phương Trì lại ầm ĩ với Phương Huy, bà nội còn phải vội vàng đuổi hai đứa đi.
89
Tết năm nay không hề khác gì Tết mấy năm trước, họ hàng đều trở về, cười cười nói nói ầm ĩ, ăn ăn uống uống đánh bài, rộn ràng mà ấm áp. . .
Nhưng đối với Phương Trì, chỉ có một cái Tết năm ngoái Tôn Vấn Cừ ở đây ăn Tết thôi, hiện giờ cậu vậy mà lại hơi không quen được với cái Tết không có Tôn Vấn Cừ bên cạnh.
90 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Trì nói một câu nghe rất ra gì, người này em đã quyết rồi!
Mà nói tới nói lui, lúc cậu ngồi trong xe hỏi Tôn Vấn Cừ xem tối nay ăn cơm phải chú ý gì, lại bắt đầu không kiềm chế được hồi hộp.
91
Tôn Vấn Cừ và Phương Trì không về thẳng chỗ hắn, mà đến phòng làm việc trước.
Mã Lượng chưa đi nghỉ, vẫn đang cùng kỹ thuật viên nghiên cứu tỉ lệ pha đất, Hồ Viện Viện thì đang dọn dẹp phòng trưng bày, nhìn hai người bọn họ đi vào liền nở nụ cười: "Hai người ăn cơm gặp phụ huynh mà nhanh thế, ăn no chưa?"
"Gói về ăn khuya," Phương Trì nâng hộp nem rán trong tay, "Thím ăn một chút không?"
"Còn chưa ăn no thật kia à," Hồ Viện Viện cầm lấy hộp qua nhìn, "Chị làm lại cho hai đứa, còn ăn gì nữa không?"
"Không cần, em ăn no rồi.
92
Sáng hôm sau, Phương Trì không phải tự nhiên tỉnh.
Tuy rằng sáng sớm nay phải về nhà tâm sự với ba mẹ, mà không làm sao cưỡng lại được chuyện rau hẹ cuối cùng cũng có thể lên sân khấu, sau khi tiếng vỗ tay như sấm động hoàn toàn kết thúc rồi, cả một đêm ngủ đến không mộng mị, chỉ cảm giác mới vừa nhắm mắt lại, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Tôn Vấn Cừ gọi điện thoại.
93 Lý Bác Văn mở nông gia nhạc này, chọn địa điểm cũng không tệ, cách làng không xa, trên con đường đi bộ đông đúc nhất, dọn được một bãi đậu xe rất lớn, xe taxi tới đây, đoàn đi bộ tới đây đều dừng xe ở chỗ này cả, xuống núi rồi hầu như cũng sẽ ăn ở đây, tính cả lại đây nghỉ ngơi, trồng rau, câu cá.
94 Có lẽ là vì cả nhà đã trải qua cái Tết này trong ngột ngạt, bữa cơm ngày hôm nay mới coi như là bình ổn lại, trên mặt ông bà đã có nụ cười, ba mẹ cũng nói nhiều hơn ngày thường.
95
Nó là một con mèo hoang.
Một con mèo hoang được con mèo hoang khác sinh ra, không có tên tuổi, chỉ có giới tính và màu lông.
Giai, vàng.
96
Lúc đi từ trong trường ra ngoài, Tiếu Nhất Minh cố tình chọn cổng không hay đi.
Để tránh né Trình Mạc có thể đang chờ cậu ở cổng chính.
Thật ra thì Trình Mạc cũng không khiến người khác ghét, ngược lại, trông cũng rất đẹp trai, vóc người cũng không tệ, tính cách.
97 Ngày hôm nay Phương Trì dậy muộn hơn so với ngày thường, gần trưa rồi mới dậy khỏi giường, nhưng vẫn kiên trì ra ngoài chạy bộ một vòng, rồi qua nhà ông nội ăn ít đồ lót dạ.