61 Ahihi dạo này mọi người thấy tui có năng suất không? Cầu khen >v< cầu="" yêu="" thương="">v< cầu="" vỗ="" về="">v< tui="" đi="" học="" lí="" thuyết="" lái="" xe="" về="" mệt="" lắm="" luôn="" á="" mà="" vẫn="" cố="" thức="" edit="" cho="" hết="" chương="" này="" đó.
62 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Bên kia cả đám người ồn ào kéo nhau mở thêm vài chai rượu đắt tiền, Triệu Nhạc ở lại hỏi nhân viên khăn giấy, quần áo cậu vừa rồi cũng dính không ít rượu, lau mãi vẫn không hết.
63 Phòng của Trần Nguyên không lớn, một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, bài trí thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào ý mình. Một người ở, tuy nhỏ nhưng thoải mái,không đến mức cảm thấy trong nhà thiếu hơi người.
64 Lúc Triệu Nhạc tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng bệnh từ đời nào.
Nhớ tới lúc cậu nửa tỉnh nửa mê có người nào đó nói bên tên, giờ lại nằm trong viện cũng không lấy gì làm lạ.
65 (Tuy cả hai đã chính thức bên nhau nhưng mình vẫn để Triệu Nhạc xưng là tôi – anh nhé, tại bạn ý nữ vương quá mà =)))
Trần Nguyên mới bị cậu không thương xót gặm cắn hai ba cái trên người thân dưới đã cứng ngắc.
66 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Xin lỗi mọi người mấy hôm rồi chậm trễ Tại tớ ốm qua, đi ra đi vào viện suốt ấy.
67 Chung Nhất Thần rốt cuộc cũng hiểu bị phản bội là cảm giác đau lòng cỡ nào, càng làm tâm hắn đau hơn đó là Lôi mẹ moe moe vậy mà không thèm thêm QQ hắn! TAT
Mẹ nó ông đây vì cô chi hết những đồng tiền cuối cùng, tự mình đối diện với nạn đối ấy thế mà không thèm liếc QQ của ông lấy một cái.
68 Thời gian nhoáng cái trôi qua, chớp mắt đã tới sinh nhật Lâm Hưởng. Hôm nay là thứ sáu vẫn phải đi làm, mới sáng ra Lâm Hưởng đã bị đủ thứ hoa tươi quà tặng chất đầy người.
69 Cổng trường mẫu giáo, ngày nào đến giờ tan học xe cộ cũng chật cứng như nêm cối, khoảng tầm này thường sẽ thấy cái xe mô tô sang chảnh chạy tới đỗ trước cổng.
70 Lâm Hưởng sửng sốt, há miệng thở dốc : “Kính…. ”
“Hi” Người đàn ông đeo kính trở lại, bế Lâm Mộc mang trả lại cho Lâm Hưởng, nói : “ Đi với tôi một chút.
71 Đây là chuyện của rất lâu trước kia, khi đó Lâm Hưởng vẫn còn là một khí thế bừng bừng quyết tâm đi theo con đường viết lách trên mạng, nhờ tiểu thuyết NP (*) “Ông đây khí phách như vậy” mà có chút tiếng tăm, chính thức được cộp mác “lôi mẹ” , rất nhanh cũng thu thập được lượng fan não tàn đứng nhất nhì diễn đàn.
72 Lâm Hưởng không thấy. Sau bốn năm kể từ ngày sinh nhật, rốt cuộc họ một lần nữa gặp lại nhau.
Chân thành mà nói lần xa nhau này nói họa cũng chẳng phải họa, nói may cũng không phải may.
73 Chung Nhất Thần đang trốn tránh cậu.
Trừ cái lần gặp nhau ở sân bay đó, Lâm Tự hoàn toàn không thấy mặt Chung Nhất Thần đâu nữa. Cậu cố tình ở lại biệt thự nhà họ Chung, hy vọng tìm được cơ hội nói chuyện với hắn, ai ngờ ở suốt mấy ngày liền cũng không thấy người nọ quay về, rõ ràng là đang tránh mặt cậu.