Phàm Tình Tục Ái Chương 31: Chương 31
Chương trước: Chương 30: Chương 30
Thời điểm Tống Đỉnh Hưng được chôn cất thì Tần Thanh đang đứng trên lầu hai nhìn xuống dưới đất qua cửa sổ trong phòng.
Tần Thanh có cảm giác mình như người ngoài cuộc đến xem cảnh náo nhiệt nào đó. Từ đầu đến cuối, cô cũng chưa từng hành lễ, thật có chút không lịch sự nhưng vào lúc này mọi việc cứ như thế tiếp diễn khiến cô không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhìn quanh tìm bóng dáng của Tống Vũ Thành đang ở đâu.
Vì khoảng cách khá xa, cô cũng nhìn không rõ nét mặt của Tống Vũ Thành, thậm chí hình dáng anh cũng bị người khác ngăn cách.
Nhưng cô hiểu rõ, người cô yêu đang đứng đó, người cô yêu nhất đời đang hiện hữu nơi đó.
Thời tiết hôm nay cũng được coi là tươi sáng, chỉ có không khí trang nghiêm lạnh lẽo bởi những nghi thức đám tang khiến lòng người buồn bã và đau khổ. Không khí chùng xuống cả một mảnh trời.
Trước mộ bia, mọi người lại lần nữa cúi chào, sau đó cũng dần dần tản đi.
Tống Vũ Thành vẫn đứng nơi đó cho đến khi mọi người đều ra về hết, cuối cùng chỉ còn một mình anh. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thanh, sau đó quay người bước về phòng, nơi Tần Thanh đang đứng.
Tống Vũ Thành mới vừa bước vào đến phòng nghỉ ngơi, Tần Thanh bước đến nói: "Anh dẫn em đi đến trước mộ bái lạy bác được không?"
Tống Vũ Thành nhìn cô, gật đầu một cái. Anh nhất quyết khoác chiếc áo mình đang mặc trên người cho Tần Thanh và nắm tay dắt cô đến trước mộ ba mình.
Tần Thanh cúi đầu lạy ba cái, còn Tống Vũ Thành vẫn cúi người đứng đó nhìn di ảnh trên mộ Tống Đỉnh Hưng, nói: "Ba, cô gái đang đứng trước mặt ba chính là người con yêu nhất. Ba hãy chúc phúc cho con và cô ấy nhé."
Tần Thanh đứng bên cạnh nghe được lời anh nói, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, nhất thời tâm tình có chút rung động.
Cô còn chưa kịp tỉnh lại thì đã bị Tống Vũ Thành nắm tay rời khỏi mộ.
Trên đường trở về thành phố, Tống Vũ Thành lái xe chở Tần Thanh về.
Anh vẫn trầm mặc không nói, ánh mắt khó nén bi thương.
Tần Thanh lo lắng nhìn anh, cảm thấy so lúc anh vừa mới từ nước Mĩ trở về thì bây giờ trông anh còn khổ sở hơn, tựa như anh rất khó khăn mới tiếp nhận được sự thật rằng ba mình đã qua đời.
Càng đi vào nội thành, Tống Vũ Thành cũng dần thả chậm tốc độ xe lại.
"Hôm nay em ở bên cạnh anh một lát có được hay không?" Anh đột nhiên mở miệng "Hôm nay anh không muốn ở nhà một mình."
Xa xa, Tần Thanh cũng ngắm nhìn những toà nhà với lối kiến trúc thật độc đáo, chạm trổ những hoa văn thật đẹp mắt.
Càng đi bảng chữ màu bạc "cao ốc Đỉnh Thành" càng ngày càng rõ ràng hơn.
Xe đi tới tầng hầm, sau khi bảng điện tử phát sáng xác nhận xe thì Tần Thanh quay đầu hỏi: "Anh ở đây sao?"
Tống Vũ Thành hạ thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Cửa vừa mở ra, xe cũng nhanh chóng tiến vào.
Tần Thanh khen ngợi: "Kiến trúc này thật đẹp, trên nóc được thiết kế giống như một đóa hoa."
"Thật sao? Không giống lưới?" Tống Vũ Thành thuận miệng nói.
Trong thang máy, Tống Vũ Thành nhấn tầng năm mươi mốt.
Tần Thanh nhớ lại lần đầu tiên gặp Tống Vũ Thành trong thang máy. Lúc đó dáng vẻ cô vừa mạo hiểm lại vùa bối rối, dáng vẻ hẳn rất buồn cười.
"Thế nào? Sao lại có vẻ mặt như vậy?" Tống Vũ Thành ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
"Anh nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở đâu không?" Tần Thanh nghiêm mặt hỏi.
Tống Vũ Thành có chút mờ mịt, có lẽ cũng không nhớ rõ, anh hỏi: "Ở đâu?"
"Chính là trong thang máy này." Tần Thanh dịu dàng đáp.
Tống Vũ Thành hơi gật đầu, cũng không có nói gì .
"Vậy trong trí nhớ của anh, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu?" Tần Thanh tiếp tục hỏi.
"Là trên đỉnh núi." Tống Vũ Thành đáp.
Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt cô là một phòng khách có ghế sa lon, có loa âm tường, có TV, có giá sách. Trên giá sách còn có xếp vài bộ sách, trong góc còn có một chiếc bàn nước.
"Vào đây à?" Tần Thanh hỏi.
"Không phải." Tống Vũ Thành đi qua phía bên trái cánh cửa, nói: "Vào đây, ở đó chỉ là khu để khách chờ."
Tống Vũ Thành mở cửa ra, bên cạnh còn có một chiếc hộp bạc làm bằng kim loại. Anh nhấn đè lên công tắc, cửa lập tức được mở ra.
"Mời vào." Tống Vũ Thành đứng ở cửa nói.
Tần Thanh thận trọng bước vào.
Không ngoài dự đoán của cô, vừa bước vào cửa chính, một phòng khách thật lớn được trang trí bằng những vật dụng xa hoa xuất hiện trước mắt cô. Những ngọn đèn nhỏ màu xanh dương có hình ngôi sao chiếu sáng khắp nơi, chính giữa còn là một chiếc đèn màu bạc to lớn hình trăng lưỡi liềm, còn có vô số đèn ngôi sao bao quanh. Từ dưới nhìn lên chính là một bầu trời đêm đầy sao thật sáng ngời, tuyệt diệu.
Tống Vũ Thành bước đến tủ lạnh, vừa đi vừa hỏi: "Em muốn uống gì?"
Tần Thanh thuận miệng đáp: "Nước

Xem tiếp: Chương 32: Chương 32