Phàm Tình Tục Ái Chương 24: Chương 24
Chương trước: Chương 23: Chương 23
Cửa mới vừa khép lại, Tống Vũ Thành liền xoay người sang nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh, cười nhẹ nói: "Hôm nay hết giờ làm việc, khoan hãy về, chờ điện thoại của anh."
Khuôn mặt Tần Thanh lập tức đỏ lên, nhìn lại Tống Vũ Thành, lại nhìn người thanh niên có nét châu Á kia.
Người thanh niên chỉ cười cười nhìn hai người họ.
Tống Vũ Thành giới thiệu: "Đây là Daniel, là bạn thân với anh cũng nhiều năm rồi."
Daniel dùng tiếng Anh chào hỏi: "Tần Thanh, chào cô."
Tần Thanh cũng đưa tay mình ra, đồng thời dùng tiếng Anh nói với Daniel nói: "Chào anh, rất hân hạnh được biết anh."
Tống Vũ Thành thản nhiên nói: "Anh mới vừa nhắc đến em với anh ta." Anh lại bổ sung giới thiệu: "Daniel là người Hàn, quốc tịch Mỹ, không biết nói tiếng Trung."
Daniel cũng lịch sự bắt tay với cô: "Tôi cũng rất hân hạnh được biết cô."
Khuôn mặt Tống Vũ Thành thầm thì gần sát bên tai Tần Thanh: "Sao em dễ đỏ mặt vậy?"
Lời vừa nói ra, khuôn mặt Tần Thanh lại còn đỏ hơn. Theo bản năng, cô giơ tay lên vuốt mặt mình.
Thang máy rất nhanh lên đến tầng mười lăm, *dllqquydoon*Tần Thanh cũng bước ra ngoài. Cô đi tới cửa liền gật đầu chào hai người bên trong thang máy.
Tần Thanh đi vào phòng làm việc, trở về chỗ ngồi của mình. Cô nhớ lại cảnh tượng trong thang máy, không nhịn được mỉm cười vui vẻ.
Từ khung chắn màu lam nhạt, Lữ Đan ló đầu ra trêu: "Ui, cậu có tình yêu hay sao mà vui vẻ thế? Nhìn khuôn mặt hoa si của cậu kìa."
Nụ cười trên môi Tần Thanh vụt tắt: "Đừng nói lung tung."
Lữ Đan vui vẻ vì hình như mình đã nói trúng yếu điểm, kết luận nói: "Có vấn đề, nhất định là cậu đang có vấn đề." Cô ngồi xuống ghế, sau đó lấy chân đá chiếc ghế khác đang ở gần đó sang chỗ khác, đến trước mặt Tần Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Có bạn trai rồi hả?"
Tần Thanh vừa dọn dẹp những tài liệu trên bàn, đáp: "Không có, đừng đoán mò, chỉ có cậu nhiều chuyện thôi."
Lữ Đan bĩu môi: "Làm ơn đi, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Cậu làm như yêu sớm là phạm phải trọng tội, không nói cho ai biết đây." Ánh mắt của cô đảo quanh, cuối cùng kết luận: "Tớ biết rồi, cậu muốn yêu trong thầm lặng, cưới trong lén lút đúng không?"
Tần Thanh không tiếp lời, mở máy vi tính lên, nghiêm túc làm bảng báo cáo.
Lữ Đan ngồi bên cạnh tự biên tự diễn, càng nói càng hăng say: "Thật là quá buồn, trông cậu cũng đàng hoàng, nghiêm túc như một nữ sinh mà lại ra vẻ với tớ như vậy. Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay." Dường như cảm giác mình nói có chút quá khích nên cô vội vàng cải chính, nói: "Tớ không có ý gì, thật ra tớ cảm thấy, phụ nữ chúng ta nên ẩn nhẫn một chút cũng tốt. Xã hôi cũng đòi hỏi quá cao đối với phụ nữ rồi, vừa yêu cầu có sự nghiệp lại còn muốn chúng ta kết hôn sinh con và giáo dục đứa trẻ nên người." Cô đột nhiên nhớ đến việc gì, cảm khái nói: "Trên web còn có người kết luận, phụ nữ thời nay hoàn toàn có thể độc lập, không cần kết hôn. Bởi vì một khi kết hôn, đứa trẻ ra đời thì mình sẽ phải làm việc gấp đôi bình thường. Mỗi khi đi làm về, mình phải tranh thủ *dllqquydoon*mua thức ăn về nhà nấu cơm, phục vụ cho chồng mình và đứa trẻ. Thân thể vốn mệt mỏi gần chết mà ban đêm lại bị chồng không quan tâm quấy rối đến tận sáng. Ngày hôm sau lại phải chiến đấu giống như ngày hôm trước. Quả thật rất bất công."
Tần Thanh nghe xong liền vội vàng ngăn lại: "Cậu để ý một chút đi."
Nghe vậy, khuôn mặt Lữ Đan bi ai, hối hận trở về chỗ ngồi của mình, phân trần: "Nếu không có ích lợi gì thì cũng nên không nên quan tâm."
Tần Thanh phát hiện ra sự khác thường của cô ấy, hỏi: "Cậu sao vậy? Bình thường cậu đâu có như vậy, hay cậu gặp phải chuyện gì không vui ?"
Lữ Đan lắc đầu, hồi lâu sau cô mới than thở nói: "Tớ và bạn trai cũ lúc đầu cũng dự định kết hôn. Thế nhưng cuối cùng bọn tớ lại chia tay."
Tần Thanh vội vàng an ủi cô ấy: "Cậu làm tớ tưởng có việc gì ghê gớm lắm. Rõ ràng anh ta nên khổ sở bởi vì anh ta bỏ cậu."
Khuôn mặt Lữ Đan tỏ vẻ đau thương, cô tự nhiên nói: "Đoạn tình cảm đã qua cũng vĩnh viễn không thể quay lại được, dù là anh ta có ưu tú đến mấy cậu cũng đừng quan tâm."
Tần Thanh cũng không còn lời gì nói tiếp nữa, cuối cùng cô không thể làm gì khác hơn là vỗ vai Lữ Đan để bày tỏ an ủi.
"Tớ chỉ tùy tiện nói ra chút thôi." Lữ Đan nhún vai : "Cậu nói không sai, đó cũng không có gì lớn lao. Đúng rồi, hôm nay Phương Siêu từ chức, cũng không biết lý do tại sao nhưng tổ trưởng Lưu cũng không giữ lại." Lữ Đan khôi phục tinh thần, lại bát quái nói: "Nhảy việc? Trúng số độc đắc?"
Tần Thanh cười thầm: "Cậu thích

Xem tiếp: Chương 25: Chương 25