Phàm Tình Tục Ái Chương 23: Chương 23
Chương trước: Chương 22: Chương 22
Tần Thanh do dự một lát, cuối cùng cũng không từ chối.
Trong lòng cô âm thầm tự nhủ, mình chỉ vô tình gặp gỡ và đây chỉ là phép xã giao thông thường thôi
"Dạo này Lục Kiếm Thăng còn đến tìm cô không?" Tống Vũ Thành đột nhiên hỏi.
"Không có." Tần Thanh cười nói: "Chắc anh ấy theo đuổi người khác rồi."
Tống Vũ Thành cũng tỏ vẻ đồng ý, gật đầu nói: "Sau này, nếu anh ta tìm cô thì cô cũng không cần để ý đến nữa."
Tần Thanh nghi ngờ nhìn Tống Vũ Thành, cũng không hiểu anh muốn nói gì.
Tống Vũ Thành nói tiếp: "Con người cậu ta không phải không tốt, chỉ là tuổi trẻ quá cao ngạo nên có lúc rất dễ nóng giận." Anh lại hơi cười nói: "Lúc tôi còn trẻ, tôi cũng hay nóng giận, chẳng qua là tôi biết kiềm chế."
"Tổng giám đốc tự nói mình già rồi sao?" Tần Thanh mỉm cười nói: "Anh cũng không hơn cậu ta bao nhiêu tuổi đâu."
"Tóm lại cô cũng không cần để ý đến cậu ta nữa." Tống Vũ Thành vẫn như cũ nói.
“Tôi biết rồi." Tần Thanh không kiềm chế đáp.
Tống Vũ Thành dẫn Tần Thanh đến một khách sạn có thời gian tồn tại cả trăm năm lịch sử.
Ở đây có đầy đủ tất cả các món ăn từ thời lịch sử đến nay, mỗi một nơi, mỗi một món ăn đều thể hiện nét tự hào theo bề dày lịch sử của nó.
Tần Thanh thận trọng ăn mì, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ ngăn cách đường cái bởi một con sông.
Du khách đứng dạo chơi trên bờ sông đông đúc như mắc cửi.
"Cô ăn rất ít, thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Tống Vũ Thành quan tâm hỏi.
Tần Thanh lắc đầu, trên mặt có chút buồn rầu.
"Cô vẫn còn cảm thấy không vui vì chuyện lúc nãy sao? Mặt còn đau không?" Tống Vũ Thành ân cần hỏi.
Tần Thanh miễn cưỡng cười nói: "Cám ơn anh vì vừa nãy thay tôi giải vây."
"Đó là chuyện phải làm." Tống Vũ Thành mơ hồ nói.
Tần Thanh cũng không nói lời nào, cô cúi đầu tiếp tục ăn. Trong lúc lơ đãng cô lại chú ý đến chiếc nhẫn trên tay Tống Vũ Thành. Lúc này, cô cũng không còn tâm trạng để tiếp tục ăn nữa nên cô bỏ dao nĩa xuống bàn yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cô muốn đi dạo ngoài bờ sông một chút không?" Tống Vũ Thành hỏi.
Tần Thanh gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu: "Cũng không còn sớm nữa, tôi muốn về nhà."
"Dù gì chúng ta cũng đã tới đây, cũng nên đi dạo một chút." Tống Vũ Thành gọi phục vụ đến tính tiền.
Ra khỏi khách sạn, hai người sóng vai đi về phía bờ sông. Không khí sau cơn mưa dường như ẩm ướt và trong lành hơn.
Đây là con sông đẹp nhất ở thành phố này, nó đã từng chứng kiến vô số chuyện tình lãng mạn tươi đẹp giữa hai bên bờ sông này.
Còn bờ sông bên kia chỉ có vài toà cao ốc với lối kiến trúc cổ kính, mà vào ban đêm nơi này càng kỳ diệu hơn với ánh đèn lập loè chói mắt và quyến rũ.
Tay Tần Thanh nắm chặt hàng rào, lướt mắt nhìn qua bờ bên kia, vui vẻ nói: "Cảnh đêm ở đây thật đẹp."
Người phía sau không nói gì .
Cô cũng không để ý, mặc kệ gió đêm thổi qua mặt mình, mái tóc dài phấp phới trước gió, tung bay trong khoảng không khiến lòng người cảm thấy rộn rạo. Xa xa một chiếc du thuyền đang đến gần, toàn thân tàu ánh sáng lung linh, huyền ảo, đâu đó còn vang lên tiếng động cơ cùng tiếng gió rít trên mặt sông. Nước sông nhộn nhạo gợn sóng, ánh đèn chiếu xuống mặt sông tạo thành một cảnh vật vô cùng diễm lệ.
Tần Thanh vui vẻ, cất giọng nói: "Nhìn xem, du khách trên thuyền đang ngoắc tay về bên này."
Nói xong, cô theo bản năng giơ tay lên muốn vẫy tay chào nhưng cuối cùng cô chợt tỉnh táo cảm thấy mình hơi hưng phấn và cũng vì thế bàn tay cô cũng lơ lửng giữa không trung.
Cô có chút ngượng ngùng xoay người lại, lúc này mới phát hiện ra hai cánh tay Tống Vũ Thành đang để bên thành lan can, đôi cánh tay mạnh mẽ có lực như đang ôm trọn cả người cô. Ngực anh dán rất gần, cằm nhọn cũng dán chặt vào trán cô. Trong lúc đó, bởi vì cô xoay người lại quá nhanh nên khuôn mặt cô gần như đụng vào cằm anh.
Hầu như trọn cả thân thể của cô vùi trong ngực anh. Khi chạm vào lồng ngực ấm áp, cô như nghe được tiếng tim đập.
Tần Thanh ngạc nhiên vì tình huống mập mờ như thế này. Cô chỉ đứng đó trố mắt nhìn mà không để ý đôi môi mình đang bị một lực đè xuống.
Cô quả thật bị hù dọa, ở tình huống như thế này, tại một nơi như thế này, chung quanh lại có nhiều người như vậy mà cô lại bị cường hôn. Cô khiếp sợ đến nỗi quên cả giãy giụa như thế nào, chỉ trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai đang tiến sát gần mình kia.
Lông mi của anh rất dài, ánh đèn đường hắt tia sáng mờ ảo xuống càng khiến gương mặt vốn cương nghị giờ lại trở nên sắc sảo và quyến rũ.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng hôn phớt qua đôi môi của cô.
Trong lúc thân thể cứng đờ vì toàn thân đang bị người khác ôm vào lòng, giữa lúc ý loạn tình mê, cô bỗng thức tỉnh nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Tần Thanh chợt dùng hết sức lực tránh thoát lồng ngực của Tống Vũ Thành.
Vì động tác quá đột ngột này nên Tống Vũ Thành ngơ ngẩn: "Sao vậy?"
Tim Tần Thanh đập rộn lên, cô nhất thời không thể nói lời nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn chằm chằm Tống Vũ Thành. Cô nhìn trên gương mặt anh lúc này tràn đầy nét quyến rũ say đắm lòng người. Đột nhiên vẻ mặt cô dần biến đổi

Xem tiếp: Chương 24: Chương 24