Phàm Tình Tục Ái Chương 25: Chương 25
Chương trước: Chương 24: Chương 24
Xe đậu ở dưới lầu chỗ ở của Tần Thanh, Tống Vũ Thành cũng bước xuống theo. Anh nắm tay cô dẫn đến tận cửa hỏi: "Em muốn anh đưa em lên nhà không?"
Tần Thanh cũng không biết làm sao, do dự cả nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Tống Vũ Thành cười cười: "Em ở lầu mấy?"
"Lầu bảy."
"Mặt cửa sổ ở phía nào?"
"Ở phía bên này." Tần Thanh chỉ lên lầu.
"Em lên phòng mở cửa sổ và ngoắc tay về hướng anh, sau đó anh sẽ đi." Tống Vũ Thành cúi đầu nhìn cô, giọng nói rất nhu hòa mang theo vài phần yêu thương.
Tần Thanh ngước lên nhìn anh, thấy trong đáy mắt anh đầy vẻ nhu tình, hoàn toàn không giống dáng vẻ ngày thường chút nào. Dáng vẻ không có cao ngạo hay uy nghiêm bức người, không còn vẻ lạnh lùng xa cách mà giờ đây anh chỉ có dáng vẻ dịu dàng, cưng chìu khiến lòng người rung động.
Trong lúc hai người đứng nhìn nhau, Tống Vũ Thành đột nhiên nghiêng người qua nhẹ nhàng hôn phớt lên gò má cô một cái.
Tần Thanh cũng không có phản ứng gì, cô chỉ im lặng nhìn anh.
Mà nhìn thấy cô không có phản ứng, Tống Vũ Thành thuận thế hôn lên môi cô và ôm cô vào ngực mình.
Tần Thanh cũng đưa tay ôm hông anh, cảm nhận hơi ấm từ thân thể cường tráng của người đàn ông này toả ra, đôi môi ấm áp đam mê vừa phớt qua má mình. Cô đang say đắm, cảm thấy trái tim mình cũng lỗi một nhịp.
Bỗng đâu trong chung cư xuất hiện chiếc Motorcycle chạy vào và phát ra tiếng động cơ thật lớn.
Tần Thanh vội vàng tránh anh, hai gò má đỏ *dLllquyydon*hồng giống như vừa mới thoa lớp phấn vô cùng tươi đẹp.
Tống Vũ Thành không nhịn được nên cười lên, anh vỗ vai Tần Thanh nói: "Lên đi, anh ở đây chờ em vào."
Tần Thanh vội vã chạy vào cửa thang máy. Sau khi đã vào nhà, cô chạy vọt tới trước cửa sổ nhìn xuống.
Tống Vũ Thành mở đèn xe, đứng bên cạnh xe ngước đầu lên nhìn.
Dưới ánh đèn, thân hình anh cao lớn rắn rỏi phủ bóng dài trên mặt đất.
Tần Thanh vẫy mạnh tay với anh còn Tống Vũ Thành cũng giơ tay đáp trả cô cùng với nụ cười trên môi.
Anh xoay người bước vào trong xe, xe chậm rãi khởi động. Trong phút chốc chiếc xe được lái ra khỏi chung cư, hoà vào đường lớn giữa dòng xe cộ.
Tần Thanh vẫn đứng ở trước cửa sổ, si ngốc nhìn theo bóng anh hồi lâu.
Ngày hôm sau là chủ nhật, khi chuông báo thức từ chiếc đồng hồ reo vang, Tần Thanh vẫn tỉnh lại như thường ngày.
Bình thường, Tần Thanh dọn dẹp khắp phòng, đi siêu thị mua vài món đồ, chọn mua một bộ đồ mình thích. Sau đó về nhà xem TV, một ngày đi qua rất nhanh.
Nhưng hôm nay, đột nhiên Tần Thanh lại có cảm giác nôn nao khác thường.
Lòng cô không yên nên cô quyết định dọn dẹp chung quanh. Cô bắt đầu từ bồn rửa tay ở phòng vệ sinh trước, cô ngẩng đầu nhìn hình dáng mình trong kiếng, không nhịn được suy nghĩ trước nay cô luôn để tóc thẳng tự nhiên, giờ nếu cô thay đổi thành mái tóc xoăn thì sẽ như thế nào?
Cô ăn mặc thật gọn gàng đi tới siêu thị đảo quanh một vòng. Khi đi tới quầy tính tiền mới phát hiện ra mình đã không bỏ món đồ gì trong giỏ.
Tần Thanh tự xấu hổ cười cười, đưa mắt nhìn lên bảng quảng cáo trên ti vi thấy đang quảng cáo cho bộ phim truyền hình mới nhất.
Chiều chủ nhật, rạp chiếu bóng chật kín người, phòng chiếu phim có sức chứa hơn một trăm người mà hơn phân nửa số ghế đã được ngồi chật kín người.
Xem được phân nửa bộ phim điện ảnh, điện thoại trong túi Tần Thanh chợt rung lên.
Nhìn thấy màn hình điện thoại di động hiện lên số "1", tâm trạng Tần Thanh có chút chấn động, cô còn chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chóng bắt máy.
"Em có ở nhà không?" Tống Vũ Thành hỏi.
"Không có."
"Em đang ở đâu?"
"Ở rạp chiếu bóng."
Giọng đối phương có chút chần chờ, hỏi: "Đang đi với bạn sao?"
"Không, em đi một mình."
"Ở đâu? Anh đến đón em."
"Dạ"
Sau khi cúp điện thoại, đầu óc Tần Thanh cũng không còn tập trung để xem phim nữa.
Phim điện ảnh vừa chiếu phụ đề thì cô cũng đứng lên chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh bấm số gọi cho Tống Vũ Thành.
"Anh đến chưa?" Tần Thanh hỏi.
"Anh đang ở dưới đại sảnh lầu một."
Còn Tần Thanh đang đứng trên thang cuốn lầu hai.
Xa xa, cô còn nhìn thấy Tống Vũ Thành đang đứng giữa một đám người lộn xộn, nói cười huyên náo.
Dáng người anh cao ráo, cường tráng đứng nơi đó cầm điện thoại kề sát bên tai. Khóe miệng hơi nở nụ cười, khuôn mặt hơi ngước lên khiến anh thật cuốn hút, quyến rũ.
Tống Vũ Thành nhìn thấy cô nhưng anh cũng không vội cúp điện thoại, mà chỉ ngoắc tay với cô, khóe miệng cười tươi hơn.
Tần Thanh theo cầu thang cuốn đi đến gần anh. Hình ảnh trước mắt giống như cô đang từ từ xê dịch đám người kia để chạy đến gần bóng dáng cao lớn của anh. Có lẽ cả đời cô cũng không thể nào quên được hình ảnh ngày hôm nay.
Cô đi xuống đại sảnh ở

Xem tiếp: Chương 26: Chương 26