61 Sau cơn kích tình, Chelsea hối hận rút ra, ôm Mộ Sa, tay để trên eo xoa bóp cho cô, chần chừ hồi lâu, cuối cùng mở miệng gọi: “Mộ Sa. . . ”Mộ Sa buồn ngủ đang làm ổ trong ngực hắn, bất chợt nghe hắn kêu, mơ mơ màng màng đáp: “Ửm?”Lại lâu thật lâu không có tiếng nói, Mộ Sa tò mò ngước lên nhìn hắn, thấy hắn đang cau mày không biết nghĩ gì, cô thật sự kinh ngạc, hắn nhịn đói lâu như thế, vậy mà chỉ cần một lần lại thôi, còn đang suy nghĩ gì đó, chẳng lẽ là chuyện quan trọng sao?Mộ Sa kinh hoàng, ân cần hỏi han: “Chelsea, có chuyện gì sao?”Mắt Chelsea loé lên, hơi hơi nén nhịn ngoảnh mặt đi, ngập ngừng nói: “Anh hình như thật sự không có cách nào giống.
62 Ôi chao, Chelsea không khỏi than thầm, sao lại nhắc đến chuyện này vậy, khi đó hắn quả là miễn cưỡng chấp nhận con người có vẻ ngoài yếu đuối là cô làm bạn đời, sớm biết có một ngày để ý cô thế này, hồi đó có cho vàng cũng không đối xử với cô như vậy.
63 Qua một lúc lâu, Mộ Sa mới dần tỉnh lại, không hiểu sao lại thấy tủi thân, nghẹn ngào bật khóc. Chelsea hoảng sợ, nhanh chóng xoay cô lại, nâng cằm cô, ân cần hỏi han: “Bảo bối, sao vậy em? Được rồi, sao lại khóc vậy?”“Anh, rút ra ngay!” Mộ Sa trừng mắt liếc hắn, căm giận nói.
64 Hai người ôm nhau một hồi, Mộ Sa đẩy nhẹ hắn ra: “Anh nằm nghỉ đi, em đi nấu cơm, anh phải ăn chút gì đó để còn lại sức. ” Cả ngày hôm qua hắn không ăn gì, không có sức sẽ phát sốt mất.
65 Hắn biết lần trước đã thô lỗ quá mức làm Mộ Sa bị ám ảnh, nên muốn cô không bài xích việc hắn vào tiểu huyệt này, lần này hắn nhất định phải thay đổi ấn tượng trong cô, phải thật dịu dàng, thật dịu dàng “yêu” cô.
66 Sáng hôm sau, Mộ Sa tỉnh giấc vì nóng, Chelsea ôm dính sau lưng cô, hai cơ thể trần truồng dán sát vào nhau không một kẽ hở. Mộ Sa cảm thấy cơ thể phía sau nóng ghê người, hoảng hồn, vội vàng nhích khỏi ngực hắn, xoay qua áp tay lên trán hắn, nóng quá, Chelsea quả nhiên phát sốt rồi.
67 Chelsea thả tay để Mộ Sa đi tắm. Mộ Sa nấu nước xong, cởi quần áo nhảy vào thùng tắm, thoải mái hừ khẽ, vừa sờ da mình, vừa không khỏi cảm khái, không biết có phải do nước hay không, bây giờ cô cả ngày ra nắng ra gió, còn không xài mỹ phẩm, da chẳng những không đen với sần, mà còn càng ngày càng mịn, càng ngày càng trắng, đây chính là ước mơ tha thiết của toàn bộ nữ giới nè, không ngờ tới nơi dị giới này lại không uổng công.
68 “Ư. . . ưm. . . ” Mộ Sa bị hắn ra vào hai mắt mơ màng, hoa huyệt cũng hết ngứa, dễ chịu đến mức cô ư a kêu to. “Vật nhỏ, dễ chịu? Hử?” Chelsea không ngừng thẳng eo, hung hăng thúc vào cô, miệng vẫn không quên trêu chọc.
69 Mộ Sa biết hắn lại muốn nữa nhưng người cô bây giờ mệt mỏi vô cùng, hai nơi ở dưới đều chưa hết sưng, căn bản không thể tiếp nhận hắn, ngẫm lại hai người cả ngày làm ổ trong phòng cũng không phải cách, không biết chừng nào mới qua mùa mưa, chỗ này không có cái gì giải trí, mà thú vui lớn nhất của Chelsea là bắt nạt cô, không được, cô phải mau nghĩ cách, bằng không chưa qua mùa mưa, cô đã bị Chelsea hại chết.
70 “Đừng nói nữa, Chelsea. . . Ứh. . . ” Mộ Sa bị nói càng xấu hổ, màu da cả người vì vậy mà đổi thành màu hồng, vặn eo định trốn khỏi khiêu khích của hắn, nhưng hoa huyệt bất giác co lại, bao chặt ngón tay.
71 Chelsea thấy cô kiên quyết còn uy hiếp hắn sẽ cắn lưỡi tự tử, thì sợ đến run rẩy cả người, nghĩ lại mình hơi hấp tấp, xem ra thời cơ chưa tới, còn phải chậm rãi dụ cô đồng ý.
72 Hoá ra Chelsea có chú ý đến. Quả nhiên là thông minh, cứ chơi đùa thế này, nói không chừng sẽ nảy sinh tình cảm luôn. Cô cười khẽ khen ngợi: “Ông xã à, anh giỏi quá.
73 Quan sát Ivey từ trên xuống dưới, thật sự rất muốn biết cậu ta không có tử cung thì đứa bé sẽ ở đâu đây, bất quá cô không thể nào hỏi được, mà dù cô có hỏi, Ivey cũng chưa chắc đã trả lời được.
74 “Ưm. . . ông xã, em thua. . . a. . . ” Mộ Sa đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay bám chặt vai hắn, móng tay gần như bấm vào thịt Chelsea, mái tóc dài bay bay, tiểu huyệt không ngừng nuốt vào nhả ra cự vật của Chelsea.
75 Chelsea và Mộ Sa ở nhà Ivey ăn cơm chiều rồi cùng đi về, Mộ Sa vẫn còn hờn dỗi vì khi nãy Chelsea làm cô xấu hổ. Cứ bĩu môi không chịu ngó ngàng đến hắn.
76 Cuộc sống ức hiếp và đấu tranh không ngừng của Chelsea và Mộ Sa trôi qua từng ngày, bụng Ivey lớn dần, Mộ Sa ngoài chăm sóc cậu ta hàng ngày, thời gian còn lại đều bỏ vào vườn rau.
77 Lặp lại động tác không biết bao nhiêu lần, Mộ Sa nhìn mà còn thấy mệt, vậy mà hắn lại chưa muốn ngừng, hình như muốn bắt hết cá mới chịu hay sao ấy. Mộ Sa chịu không nổi, ngồi trên chạc cây nhìn xuống nói với Chelsea: "Đủ rồi Chelsea, nhiều quá chúng ta ăn không hết đâu.
78 Chelsea vừa hôn vừa lột quần áo Mộ Sa, một bàn tay vòng qua eo nên cô không cử động được, một bàn tay lần xuống nhuỵ hoa nơi lối vào. Mộ Sa tuy không muốn nhưng thân thể đã quen với đụng chạm của hắn, bị hắn sờ soạng vài cái là đã ướt đẫm, làm Chelsea cười khẽ chọc cô: "Bé con nhanh vậy đã ướt rồi, ở đây em cũng hưng phấn lắm mà phải không?"Mộ Sa xấu hổ không thôi, lại không ngăn được hắn, thấy hắn đã quyết tâm không làm chỗ này là không được nên không từ chối nữa, nhắm mắt để mặc.
79 "Aaaa. . . Đừng. . . " Mộ Sa lắc đầu gào thét, mái tóc dài rối tung đong đưa theo. "Xin anh. . . ""Ông xã. . . thật lớn. . . thật dũng mãnh. . . huhu.
80 Chelsea nghe mà nóng ruột, kéo cô vào lòng, nhào lên người nhìn thẳng vào mắt cô, nhíu mày hỏi: "Em định dọn đi đâu? Mà cản trở việc gì?""Dọn đâu chẳng được, dù sao chỉ cần không ngăn cản việc tốt của anh với Philo là được.