81 Lần này Chelsea rất giữ chữ tín, đi nhanh rồi về, có điều Philo mà có chuyện gì thì Chelsea phải đến thăm chừng. Đêm nào hắn cũng ra ngoài tuần tra, trưởng lão cũng tới góp vui, mấy bận gọi hắn qua nói chuyện làm Chelsea bận tối mắt.
82 Mộ Sa tức giận nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: Chelsea chết tiệt. Tối qua làm cô mệt đến nỗi ngủ quên, đương nhiên là chưa nói được gì hết. Mộ Sa càng nghĩ càng giận, ngủ cũng không ngủ được liền dậy dọn dẹp trong nhà rồi đi tắm và nấu cơm.
83 “Không cần phiền toái như vậy, các trưởng lão đang đợi cô, cô nên nhanh chóng theo tôi đi qua. ” Người đó không chút suy nghĩ, từ chối thẳng thừng. Mộ Sa biết là tránh không khỏi đành miễn cưỡng đi theo sau hắn về phía Đông.
84 Gậy thịt dưới thân Chelsea hung ác va chạm vào hoa huyệt của Mộ Sa nhưng giọng nói lại dịu dàng vô cùng. “Chậm một chút. . . . Chậm một chút. . . . Chelsea.
85 Lúc cao trào, khi Chelsea gào thét câu đó, cô nghe rất rõ ràng, Chelsea chưa bao giờ nói yêu cô, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc này, chỉ nghĩ rằng thú nhân thô lỗ chắc không hiểu gì về chuyện tình yêu, không nghĩ là hắn hiểu, còn ngay lúc cô chuẩn bị rời khỏi hắn mà nói ra.
86 Mộ Sa vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, Chelsea cũng nhịn không được, hơi thở dày đặc gấp gáp mang theo luồng khí nóng thở ra phả lên sau cổ Mộ Sa khiến cô run rẩy, hoa huyệt cũng siết chặt thêm vài phần.
87 Ngày hôm sau lúc Mộ Sa tỉnh lại thì Chelsea vẫn đang ngủ say, xem ra giao hoan dưới hình thú cũng rất tiêu hao thể lực. Mộ Sa định nhè nhẹ nhích người, nhưng hơi động đậy cảm giác như toàn thân như rã rời, yếu ớt vô lực.
88 Không biết qua bao lâu, lúc Mộ Sa cảm giác lỗ tai sắp đông cứng lại thì cuối cùng Ryan cũng dừng lại, rồi nhẹ nhàng đặt Mộ Sa xuống đống cỏ khô. Mộ Sa lúc đó mới mở to mắt nhìn xung quanh, thì ra là Ryan dẫn cô tới một hang núi, hang núi này rất rộng lớn, theo như cô thấy chắc cũng khoảng bốn mươi mét vuông, cũng coi như sạch sẽ, không có thú dữ quanh đây, nơi này có thể dùng để ở tạm một thời gian.
89 Cô không quen thuộc địa hình nơi này, hơn nữa thể lực cũng không tốt, cho dù có chạy cả đêm cũng không thể chạy quá xa, phân tích tình huống thì đã có người giúp cô bỏ trốn, ngay cả mùi của cô cũng giấu đi.
90 Chỉ có như vậy mới có thể khiến Ryan đưa Mộ Sa bình yên trở về. Điều làm hắn sợ hãi là nếu Mộ Sa không mang thai, Ryan sẽ giấu cô đến một nơi khác, từ nay về sau cô và hắn là kẻ nam người bắc.
91 “Không có, anh đừng lo, em thật sự khoẻ lắm. ” Mộ Sa không hiểu chuyện gì chỉ nghĩ hắn đang lo lắng cho sức khoẻ của mình. “Ừ. . . ” Ryan nghẹn lời, không có cách nào chứng minh cô có mang thai thật hay không, sợ cô phát hiện nên không dám hỏi kỹ.
92 “Không được. . . Chelsea, cứu em. . . cứu em. . . ” Mộ Sa cảm thấy tuyệt vọng, cô nhắm mắt lại không muốn giãy dụa nữa. Nhưng cảm giác đau đớn bị đâm xuyên không xảy ra, ngược lại trên người bỗng nhẹ bẫng, tiếp theo sau đó là một tiếng vang thật lớn, Mộ Sa mở to mắt nhìn, chỉ thấy hình dáng Chelsea sừng sững như núi đứng trước cô, còn Ryan thì nằm ở một góc, tay phải ôm ngực, ‘khụ’ một tiếng miệng phun ra một búng máu.
93 Nghe cô kêu đau, Chelsea khẽ chau mày, giống như nghĩ tới cái gì, nhanh chóng dừng lại kéo gậy thịt ướt đẫm từ hoa huyệt ra ngoài, nhìn không thấy chảy máu mới yên tâm, nhanh chóng lật người cô lại để cô quỳ trên giường, hắn từ phía sau lại mạnh mẽ đâm vào.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 95