Đã biết người nào đó rất hay vui vẻ thất thường nên An Cẩn Du chỉ sững sờ trong chốc lát, cũng không quá để ý, chỉ thầm oán trách mấy câu trong lòng lại tiến lên tìm một cái áo choàng sạch sẽ cho Niếp Quân Hạo, bắt đầu chải vuốt tóc dài của anh.
Như những học việc nữ kia vừa thấy, tóc Niếp Quân Hạo vô cùng mềm mại, mặc dù không gội cũng sờ mượt hơn đầu những người sau khi gội đầu xong. May mà có điểm tốt này, An Cẩn Du có thể thuận tiện lập tức nhấc tay cắt tóc cho anh, mà không cần lại rối rắm với cái vấn đề gội đầu cho anh hay không, phải biết rằng khi học việc nữ kia nói muốn gội đầu cho Niếp Quân Hạo, Niếp Quân Hạo không suy nghĩ chút nào đã lập tức cự tuyệt.
Cây kéo màu bạc qua lại ở trên đầu Niếp Quân Hạo, tóc dài đen bóng giống như bướm tung bay, liên tục rơi từ trên đầu xuống đến trước người, trên vai của Niếp Quân Hạo, còn có trên đất.
Niếp Quân Hạo nhìn xuyên qua những sợt tóc bay múa đứt đoạn kia, thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc của người sau lưng, khóe môi không tự chủ mà câu lên.
Niếp Quân Hạo không nói cho bất kì người nào, sở dĩ anh vẫn cực kì bài xích người khác động đến tóc anh, thứ nhất là vì trước đó đã nói qua với An Cẩn Du, da thịt trên thân thể, là của cha mẹ, thứ hai có lẽ chỉ cần là người tập võ đều biết rõ, đầu là nơi hội tụ tất cả dương khí, là chỗ trăm mạch thông thoáng, hội tụ trăm thứ: mặt trời, thần linh, trời đất, khống chế sống chết của con người, mà nếu để lộ cái này ở trước mắt người khác, không khác nào giao sống chết của mình cho đối phương, quả thật là đại kỵ của người luyện võ.
Cho dù là ở cổ đại, trước mặt thân tín Niếp Quân Hạo coi trọng và tin tưởng nhất, anh cũng chưa từng làm như vậy, càng không nói đến ở dưới con mắt của mọi người mà để đầu của mình hiện ra ở trước mặt những người xa lạ.
Cũng không biết tại sao, anh cảm thấy An Cẩn Du rất khác. Rõ ràng ở chung không tới hai ngày, nhưng anh lại có cảm giác, cô ấy rất an toàn, cô ấy sẽ không làm anh bị thương.
Có lẽ là vì người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi mở mắt ở dị thế này chính là cô, hay là vì rõ ràng cô ấy vẫn luôn nổi giận với anh, lại trừ lần bị anh ép đến ném anh ra ngoài ra, thì chưa bao giờ làm chuyện gì nguy hại đến anh cả, mặc kệ rốt cuộc có như thế nào, Niếp Quân Hạo cảm giác đáy lòng như có một tiếng nói, tự nói với mình, anh có thể tin tưởng người này.