21 “Anh thật nhàm chán, em không thèm gọi đâu. ” Liêu Bắc Bắc phát hiệnhành vi của mình có chút quá lố nên cô nhảy khỏi ghế, vuốt vuốt tóc nói, “Em đi về trước.
22 Trong phòng vệ sinh, Liêu Bắc Bắc giúp Niếp Niếp thay áo tắm trước,bạn nhỏ Niếp Niếp rất thích thú với áo phao khổng lồ, Liêu Bắc Bắc thấycô bé vui vẻ có chút buồn cười.
23 Niếp Niếp giống như biết mình làm sai nên cô bé ngồi yên trong xeuống nước. Đường Diệp Trạch đứng nghiêm cạnh xe, đặt áo sơ mi của LiêuBắc Bắc trên mui xe để phơi khô, không mặc gì, núp ở trong phòng vệ sinh chờ đợi.
24 Ăn cơm tối xong, Niếp Niếp nằm ở trên giường của Đường Diệp Trạchngủ, Phạm Phỉ ngồi trước sô pha xem ti vi, Đường Diệp Trạch bận rộntrong phòng làm việc.
25 Phan Hiểu Bác biết đây là lần đầu tiên của cô, nên cũng không vộivàng, anh từng chút từng chút hôn lên da thịt của cô. Không thể khôngnói, thân thể Liêu Bắc Bắc thật sự là quá đẹp, trắng noãn mềm mại, cóthể so sánh với dương chi bạch ngọc, hai điểm hồng hồng trước ngực hấpdẫn toàn bộ ánh mắt của hắn, mà thân thể chưa từng bị chạm vào vô cùngnhạy cảm, phàm là nơi bị đầu ngón tay lướt qua đều như hoa xấu hổ khẽrun rẩy.
26 “Bắc Bắc, tôi là Đường Diệp Trạch. ”Đường Diệp Trạch gõ vang cửa phòng, đứng im lặng ở cạnh cửa Liêu BắcBắc lập tức có dũng khí, cô lấy ra một cái chăn mỏng che lại thân thể,luống cuống tay chân mở cửa phòng, khoảnh khắc nhìn thấy Đường DiệpTrạch, nước mắt như vỡ òa.
27 Đường Diệp Hoa chậm chạp nháy mắt, anh chính là xuất phát từ y tốt, cô nhóc này lại tức giận à. Liêu Bắc Bắc không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, né tránh chạy đếncửa, ngón tay mới vừa đụng phải tay cầm cái cửa, Đường Diệp Hoa một phát đã đặt tay lên cửa: “Tôi biết không nên làm khó dễ cô, nhưng hãy đợithêm một lát nữa đi.
28 Lúc Liêu Bắc Bắc tỉnh lại, cô đã nằm ở trên giường Đường Diệp Hoa, dĩ nhiên, Đường Diệp Hoa không có ở trong phòng. Tối hôm qua, cô chạy đi photocopy cho Đường Diệp Hoa, vừa quay lạiphòng ngủ thì văn kiện gởi đi một xấp rồi lại một xấp, sửa rồi lại sửa,tóm lại, hành hạ đến hừng sáng mới có thời gian để thở.
29 Tin nhắn này là của Đường Diệp Hoa, nội dung là: buổi tối cùng nhau ăn cơm, nếu như cô ở trong trấn thì đừng rời đi. Diệp Trạch cũng sẽ đến, không cần khẩn trương.
30 Liêu Bắc Bắc đẩy Đường Diệp Hoa ra, chăm chú ngó chừng Đường Diệp Trạch, lại không biết nên nói cái gì. Đường Diệp Trạch cứng đờ đem ánh mắt từ trên người cô dời đi, đingang qua bên cạnh anh hai, tựa như người trong lúc vô tình xông vào,đột ngột xuất hiện, yên lặng rời đi.
31 Tiếng khóc của Liêu Bắc Bắc im bặt, ngay sau đó, lại tuôn ra như nước lũ, trong lúc chịu dày vò, ôm nhau luôn khiến con người cảm thấy vôcùng ấm áp. “Anh vẫn bằng lòng làm bạn bè với tôi sao?”“Dĩ nhiên.
32 “Tạm thời tôi không có cách nào trả lời anh vấn đề này, thật xin lỗi. ”Liêu Bắc Bắc chính là quá tự biết lấy mình rồi, điều kiện đối phương tốt đến mức cao không thể chạm tới, mà cô thân không có sở trường, tiền gửi ngân hàng là số âm, không phải là cô khinh thường mình, mà là hiệnthực tàn khốc hiện hữu trước mắt.
33 c Đường Diệp Trạch nhận thấy được sự thay đổi cảm xúc của Liêu Bắc Bắc, anh đi xuống bậc thang, nhưng bị Phạm Phỉ đối diện ngăn cản, cô ta chưa hề nói gì, dưới chân vừa trượt, người ngửa ra sau, Đường Diệp Trạch lập tức kéo cánh tay cô ta, Phạm Phỉ thuận thế nghiêng về phía trước ômphần eo của anh.
34 Công việc gọi thầu của Địa ốc Đường thị tiến hành khua chiêng gõtrống, mấy ngày nay Liêu Bắc Bắc gần như không ngủ được một giấc ngonlành. Đáng sợ hơn chính là, ngày nào Đường Diệp Hoa và Đường Diệp Trạchcũng vì kế hoạch phong tỏa vùng biển mà không ngừng tranh luận, hai bênbên nào cũng ình là đúng, hơn nữa đều có lý lẽ, quản lý các chinhánh không có quyền tham gia ý kiến, đến mức nếu như không có cách nàothống nhất kế hoạch, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến công tác mời thầu.
35 Đường Diệp Trạch nhìn tin nhắn không biết trả lời thế nào, anh chưatừng nói chuyện về Liêu Bắc Bắc với anh trai, dường như cố ý dường nhưvô tình, luôn lảng tránh đề tài này.
36 Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, che miệng vui lên: “Tôi chỉ nói như vậy, không có chỉ người nào. ”Cô cũng không biết nam sinh kia tên họ như thế nào, chỉ biết là ở trong trí nhớ của cô là nam sinh khả ái nhất.
37 Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng, Liêu Bắc Bắc cùng Đường Diệp Hoa bước lên lộ trình trở về thành phố. Dọc theo đường đi, Liêu Bắc Bắc ngắm nhìn cảnh vật chung quanh đềucảm thấy rất đẹp, nhìn chim nhỏ thì cảm thấy khả ái, nhìn cái gì cũngđều vui vẻ, nhưng chỉ không muốn nhìn Đường Diệp Hoa bày ra vẻ mặt đenthui, bởi vì lúc rời đi, Vương Tuyết Mạn cũng đi lên xe theo.
38 Đường Diệp Hoa nhấp một miếng trà, nhớ lại chốc lát, nói: “Anh nhớđược hình như là. . . . . . lớp mười một học ở Dục Tường. Là một nhà sơtrung học đệ nhị cấp nhất thể trọng điểm trường học, nhưng mà Diệp Trạch tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp sau liền lựa chọn ra nước ngoài học.
39 Lúc không ở nhà nhớ nhà, về đến nhà rồi lập tức muốn rời đi, đâychính là trạng thái trong lòng Liêu Bắc Bắc ở trước mắt. Mẹ hỏi cô cótìm được người thích hợp hay không, trưởng thành rồi, có quen bạn traikhông? Ba ba thì nói cô đừng có gấp nói yêu đương, có duyên thì sẽ gặpnhau, vẫn lấy sự nghiệp trước mắt làm trọng.
40 Bịch một tiếng, đèn pin từ trong tay Đường Diệp Trạch rơi xuống, vìngăn ngừa Liêu Bắc Bắc đụng bị thương, thân thể anh một bên tựa tại cửakhoang, một cước đẩy ra cửa khoang, bước ra nửa bước, hi vọng gió biểnnày có thể làm cho anh thanh tĩnh một chút.