21 Lần này Thái Hậu vô cùng thận trọng, tự mình chọn lựa bốn vị cung nữ xinh đẹp, Hoàn phì Yến gầy gì đó đều có cả, đưa đến cho đứa con trai yêu quí.
Còn chưa hết hai ngày, bốn vị cung nữ lại đều bị đuổi trở về.
22 Khi Tiết Đào mang vẻ mặt ai oán cùng Tề vương điện hạ tới Túy Nguyệt lâu, trăng tròn mới nhú trên đầu ngọn Liễu.
Tề vương uống suốt một ngày, giờ phút này người đã chếch choáng, phản ứng ngây ngô, bướng bỉnh mà thành thật.
23 Một hai ba bốn năm. . . . . . Mấy vị công tử mỗi người một nàng, rồi sắp xếp chỗ ngồi.
Quảng Uy tướng quân lộ ra vẻ mặt đau khổ, cố gắng làm như không thấy với nữ tử đang rúc vào bên cạnh hắn ta, lòng thầm nghĩ sau khi trở về phải lập tức lớn tiếng ra oai phủ đầu tố cáo giải oan trước – hay nên chủ động đến phòng giặt chà sạch bàn giặt đồ rồi ngoan ngoãn quỳ ở đầu giường của phu nhân thì mới tốt? (LPH: ta thích anh này quá)
Tề vương điện hạ thì lại đang giận tái mặt không ngừng tỏa ra sát khí, không một bóng người ngồi cạnh.
24 Vào lúc Tề vương điện ủ ê, Hoa khôi tiểu thư đã hát xong, lo sợ bất an quay về chỗ ngồi.
Chỗ bọn họ đè nén cùng cực, bên ngoài lại truyền đến tiếng mời rượu ồn ào.
25 Mọi người đuổi sát theo Tề vương điện hạ chạy tới, chỉ thấy Tề vương một tay ôm mũi, giọng đằng đằng sát khí quay đầu nhìn về phía bọn họ, “Toàn bộ đứng lại hết cho bổn vương, không được đến đây!”
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc vạn phần nhìn Tề vương điện hạ máu mũi chảy dài ba thước.
26 Bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của người kia, “Đã tới giờ hợi, hôm nay Vạn Dực không thể ở hết đêm, đành về trước vậy. ”
Quanh mình nổi lên một loạt lời than thở như thất vọng lại như vui sướng.
27 Tin tức Tề vương điện hạ say rượu đại náo thanh lâu truyền vào thâm cung, bình trà chén ngọc gì đó của Thái hậu vỡ nát tại chỗ.
Thật nửa vui nửa buồn, chẳng lẽ rốt cuộc Ngọc nhi cũng thông suốt rồi?
Đại nội mật thám ấp a ấp úng bổ sung nửa câu sau, “Cái đó.
28 Mùa xuân năm Thành trị thứ bảy, Hàn Lâm viện.
Lịch chỉ xé đi vài trang mới, tiểu đình còn đọng vệt pháo xuân. (Trích Tảo xuân – Lai Hộc)
Đây là cái tết đầu tiên kể từ khi y vào Hàn Lâm viện.
29 Đối với Kỳ Kiến Ngọc mà nói, sự tồn tại của Vạn Dực là một ký ức kinh hoàng nhất trong cuộc đời hắn.
Phải nói rằng, bị mạnh mẽ cướp đi nụ hôn đầu là một màn cực u ám trong thời niên thiếu của Tề vương điện hạ.
30 Vạn Dực nói, “Chỉ muốn hỏi điện hạ, vở này đã diễn xong rồi, có muốn xem thêm vở khác không? Hình như vừa rồi điện hạ nghe không thích lắm. ”
Kỳ Kiến Ngọc nghiêng người, tiếp nhận cái người xoay tới xoay lui kia.
31 Mùng ba tháng giêng, trong cung ban thưởng phiên thắng vàng bạc cho trăm quan.
Sau khi thay triều phục xong, Vạn Dực không quá tình nguyện liếc mắt nhìn hộp ngọc chứa phiên thắng, phiên thắng đó dùng lá vàng cắt tỉa hình hoa, dưới ánh mặt trời vàng nhạt, thực có thể làm lóa mắt người đời.
32 Nàng ta đã ở Túy Nguyệt lâu ba năm, Thôi ma ma nói, hai tháng nữa, sẽ để nàng ta treo biển tiếp khách.
Quân Liên Ngã, Quân Liên Ngã. . . . . . (có thể hiểu là ‘xin chàng thương xót’)
Cái tên này, nàng ta căm ghét nhíu mày, liều chết cũng muốn chạy khỏi nơi này!
“A, xin lỗi.
33 Cuối cùng. . . . . .
Cuối cùng như mộng thành sự thật, theo đường cong duyên dáng của đôi môi kia, phun ra một câu -- “Thôi ma ma, Vạn mỗ muốn vị cô nương này.
34 Tề vương điện hạ thực u buồn, bất quá Liên Ngã cô nương càng ưu sầu hơn.
Ba ngày sau, Vạn Dực lại chuộc thêm một vị khác trong Túy Nguyệt lâu - cô nương Liên Khanh.
35 Bởi vì bản thánh chỉ không đúng lúc này, việc nạp thiếp lại lần nữa bị kéo dài không kỳ hạn.
Trước hôm xuất phát một ngày, giữa đêm Vạn Dực bị triệu vào cung, tiểu hoàng đế.
36 Đuổi theo ra khỏi xe, mới biết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn không đến nửa chén trà, tất cả thị vệ bên ngoài, đã ngã ngổn ngang.
Từng vệt máu lớn phun tung toé trên vách xe, khi xuống xe, tay áo thư sinh màu trắng của Vạn Dực vô ý phất qua vết máu, y bất giác nhíu mày, sau khi Tề vương điện hạ phát hiện, sạch sẽ lưu loát vung kiếm cắt đứt tay áo nhuộm máu của y --
Đoạn tụ.
37 Lũ lụt qua đi, đáng sợ nhất chính là bệnh dịch.
Bởi vì tin tức lũ lụt bị giấu giếm, không có viện trợ lại thiếu thầy thuốc chữa trị, Tây quận bị quan sai phong tỏa cách ly, tựa như địa ngục trần gian.
38 Tiếng vó ngựa lộp cộp buồn tẻ là bạn đường duy nhất của hắn.
Bởi vì Vạn Dực mang bệnh, dọc đường đi, Tề vương điện hạ luôn quan tâm đến sức khỏe của y, không dám phóng ngựa chạy như điên, hành trình của hai người khó tránh việc bị trì hoãn.
39 Có lẽ là do đang bệnh, cả người y vô lực, hàm cắn không chặt, Kỳ Kiến Ngọc gần như không phí sức lực quá lớn, dễ dàng dùng lưỡi đỉnh mở môi y, tham lam chui vào.
40 Chạy gấp suốt ngày đêm, Tề vương điện hạ mang theo bệnh nhân, rốt cuộc vào hôm sau cũng tới được thành trấn gần nhất.
Chỉ là suốt cả đoạn đường tại đây, mười nhà trống chín.