21 - Gặp anh sao không hỏi?
Cả căn bếp ngay lúc này nồng nặc mùi sát khí khi có sự xuất hiện của Hiếu Phong. Nó đúng lúc vừa cầm tách cafe hớn hở bước ra thì ngay tức khắc đã bị anh làm cụt hứng.
22 - Cuối cùng cũng hạ sốt, em chỉ giỏi khiến anh phải lo lắng thôi đó!
Năm đó là năm nó vừa lên 12 tuổi, năm đó nó vì nhiễm phong hàn mà nằm miết trên giường suốt một tuần.
23 *Ầm Ầm*
*Ầm Ầm*
- Mạc Cảnh Thần, anh mau mở cửa cho tôi ! Đồ xấu xa, anh mau mở cửa cho tôi có nghe không?
Tiếng hét của Hy Thần đi kèm với tác dụng của việc đập cửa làm cho Mạc Cảnh Thần ở bên ngoài không khỏi không bực mình.
24 Dì Lâm làm vườn vừa trông thấy dáng vẻ ảo não của Tường Nguyên, bèn tiến đến hỏi khẽ anh:
- Lạc thiếu gia, cậu có tâm sự gì sao? Có thể chia sẻ với tôi một chút được chứ?
Tường Nguyên bị đánh thức bởi câu hỏi bất ngờ của dì Lâm, anh ta nhanh chóng quay lại đối diện bà lắc lắc đầu:
- Không có gì, dì không cần phải bận tâm đến tôi đâu!
Sao không?
Bà biết anh cũng đã từ nhỏ rồi còn gì? Nếu luận về tuổi tác anh cũng như con cháu của bà thôi.
25 Tại phòng VIP 1125 bệnh viện Zeus, phòng bệnh được coi là địa điểm thường xuyên mà Giản Nhược Trần thường lui tới, cách đây không lâu anh nhận được tin mẹ mình gặp tai nạn.
26 - Aki, cứu em với! Mạc Cảnh Thần tra tấn em!
Nó bị Mạc Cảnh Thần lôi sòng sọc vào nhà trước sự chứng kiến của nhiều người, trong đó có cả Mạc Hạng Kỳ, người nào đó vẫn đang thong thả uống cafe.
27 “Mình có nên gọi điện cho anh hai không? Mình rất nhớ nhà, mình muốn trở về Tuyên gia!”
Mạc gia không phải là nơi đáng sợ gì, chỉ là nó không thích nghi được mọi nguyên tắc sống ở đây, kể cả Mạc Cảnh Thần cũng có nói, ‘bản thân anh vẫn chưa chấp nhận được nó là em gái ruột của mình’, dù ngoài miệng luôn bao biện đủ thứ.