81 Chu Minh đế nhịn không được đi lên phía trước, nâng Hạ Vân Hi dậy: “Đứng lên đi, Vân Hi!”“Tạ ơn hoàng thượng!” Không ngờ hoàng thượng lại tự mình đến đỡ nàng, Hạ Vân Hi có chút thụ sủng nhược kinh, vội vã tạ ơn.
82 “Còn phải nói sao? Vân Hi muội tử, lão Lý đây là nhân cơ hội chê bai muội, nói muội không có phong phạm tiểu thư khuê các. ” Lục Phi Vũ nhân cơ hội khiêu khích ly gián, cười đến quỷ dị.
83 “Nữ nhân là đồ dối trá!” Tiêu Dật Phong hừ lạnh, giọng điệu đầy châm chọc: “Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, dù ta không lấy ngươi, ngươi vẫn có rất nhiều cơ hội hưởng thụ vinh hoa phú quý!”“Có ý gì?” Hạ Vân Hi ngạc nhiên nhìn hắn, trong cặp mắt băng lãnh kia cho tới bây giờ vẫn không có nàng.
84 "Vậy là sao, Vân Hi! Có gì không thể giải quyết, chuyện gì cũng nên bình tĩnh suy nghĩ chứ, ngàn vạn không thể nghĩ quẩn nha!” Nguyễn Tâm Tâm cũng cầm một tay nàng lo lắng nói.
85 Để một tiểu cô nương vì tình yêu phải chịu đủ loại dằn vặt như vậy, là không công bằng, mà tiểu tử đáng ghét kia lại vẫn lạnh lùng với nàng, dù nàng nhiệt tình mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể chịu nổi thất bại quá nhiều lần, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ nữ tử hoạt bát sẽ biến thành oán phụ khuê phòng mất.
86 Mặc dù hắn luôn miệng nói không quan tâm nàng, nhưng gương mặt tái nhợt ngập lệ này không ngừng đánh vào lòng hắn, làm hắn đứng ngồi không yên, rơi vào đường cùng, hắn đành phải đầu hàng, lén lút tới Tử Nguyệt các.
87 “Nếu như không muốn, xem như ta chưa nói gì đi!” Thấy nàng không lên tiếng, đáy mắt Tiêu Dật Dương khẽ thất vọng. Mặc dù hắn rất muốn nàng đáp ứng nhưng lại không muốn làm khó nàng.
88 Nàng cảm thấy mình thật rất vô dụng, đã nói quên đi, thử tiếp nhận người khác để ình vui một chút, nhưng nàng căn bản là không làm được. Cả ngày này, mặc dù Tứ hoàng tử mang nàng đi dạo khắp nơi, xem biểu diễn, thậm chí nói chuyện cười chọc vui nàng, vậy mà, vui vẻ rồi vui vẻ, nhưng chung quy vẫn buồn bực không chịu nổi, tim trống rỗng, trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Tiêu Dật Phong, như gió thổi rối loạn lòng nàng.
89 “Đúng đúng! Kỳ quái thật. . . . . . ” Lục Phi Vũ nhìn quanh bốn phía, xoa xoa cằm nói: “Bình thường nàng đã sớm đứng ở cửa chờ chúng ta hạ triều, bây giờ đã đến giờ Thân rồi vẫn chưa thấy người đâu.
90 Bích Tiêu Cung. Trong phòng chiêu đãi khách quý ngoại quốc. Thác Bác Luật nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nhìn các cung nữ xinh đẹp đang múa phía dưới, không có chút hứng thú.
91 Lúc lão thái giám đi ra đã thấy nữ nhân kia hôn mê, đắc ý cười vài tiếng, thuận tay xé xuống lớp da mỏng trên mặt, hiện ra khuôn mặt phụ nữ trung niên.
92 "Các… Các hạ là ai?" Hắc y đại hán run như cầy sấy, lắp bắp hỏi. "Các ngươi không cần biết, buông nàng, bổn tọa tạm tha mạng chó các ngươi. " Giọng nói thoát ra từ bờ môi khẽ mở của huyền y nam nhân lạnh lẽo, mang theo sự u ám làm người ta hít thở không thông.
93 “Bẩm boàng thái tử, ba vị tướng quân, Hạ cô nương mất tích——”“Vân Hi muội tử mất tích?” Tam tướng kinh ngạc hỏi. Lòng Tiêu Dật Phong thoáng run rẩy, trừng nhìn Tiểu Mãn Tử.
94 Nhắm mắt lại, hắn miễn cưỡng mở miệng, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như cũ. “Sau khi ngươi mất tích, mọi người đã lật cả hoàng cung nhưng tìm không thấy, vì vậy ta xuất cung đi tìm ngươi!”Tiêu Dật Phong từ đầu đến cuối cũng không liếc nàng một cái, vì vậy hắn không hề phát giác nàng vui mừng đến phát khóc, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, làm ướt khóe môi nàng.
95 “Thật ra thì. . . . . . ” Lúc này Hạ Vân Hi giống như nhớ đến điều gì, muốn nói lại thôi. “Thế nào, có phải nghĩ tới điều gì hay không?” Chu Minh đế trầm ngâm nhìn nàng.
96 Bởi vì hắn nhớ lại một chuyện, chính là hậu thế nổi tiếng nhất thiên hạ hiện nay phải kể đến Hộ quốc Thiên nữ Tấn Minh vương triều Hạ Dịch Ly, cùng Quốc sư Tê Thu quốc Bắc Thần Hoàng, cả hai người đều được lưu truyền là nhân vật thần thoại.
97 “Dật Phong. . . . . . Dật Phong. . . . . . ”Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, Hạ Vân Hi đem vùi mình vào ánh nắng đỏ rực của trời chiều, hai mắt sưng đỏ, ngơ ngẩn mất hồn nhìn vào khoảng không.
98 Chu Minh đế nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt uy nghiêm. “Bắc Thần quốc sư, là ngươi yêu cầu quá mức, Vân Hi là người có suy nghĩ và ý muốn của riêng mình, trẫm không thể dưới tình huống không rõ ràng đáp ứng yêu cầu của ngươi.
99 Chu Minh đế trong lòng lo lắng, đi tới Phượng Hoàng cung. Hoàng hậu mang theo các cung nữ, bước nhanh ra đón, vội vàng thỉnh an: “Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng!”Các cung nữ quỳ xuống: “Hoàng thượng cát tường! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”Chu Minh đế nhìn bốn phía, phất tay: “Các ngươi đi xuống đi, trẫm có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng hoàng hậu!”“Tuân chỉ!” Các cung nữ lui ra.
100 “Nương nương. . . . . Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Bắc Thần Hoàng là ai?” Nàng vừa cuống vừa sợ nói. “Chuyện này ——” Hoàng hậu lúng túng, nhất thời không biết trả lời thế nào, nhìn về phía Chu Minh đế cầu cứu.