41 Bỗng nhiên, sắc mặt anh biến đổi, điếu tuốc trên tay còn cháy liền châm thẳng vào mu bàn tay cô. "A. . . . . . "Tiếng thét chói tai xé rách bầu trời đêm, cô còn chưa kịp tỉnh lại từ mê loạn, vết bỏng trên mu bàn tay trong nháy mắt khiến cho tim cô xiết chặt lại vì đau đớn, tiếng hét thê lương vì thế mà thốt ra.
42 Yên tâm thoải mái?Đúng vậy, anh yên tâm thoải mái. Ra khỏi cửa, anh trực tiếp đi đến công ty. Nhìn bàn của mình chất một núi nhỏ toàn là văn kiện, anh cảm thấy thật phiền chán.
43 Liền Tịch Tịch một đêm không ngủ, buổi sáng chờ Trương Tuấn đi làm sau, cô mới nằm xuống trên ghế sa lon. Bị một hồi chuông cửa làm cho bừng tỉnh, cô không biết hiện tại đã mấy giờ rồi.
44 Lý Hải trực tiếp đưa cô đến Tang Điền. Liền Tịch Tịch vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy Trương Tuấn đã ngồi ở đằng kia đợi cô. Tây trang bên ngoài màu đen, bên trong thì áo màu trắng, lúc nào cô cũng có thể ở trong chốn đông người nhìn thấy anh.
45 Biết anh hiểu lầm cô đi mua quần áo cao cấp về mặc, Liền Tịch Tịch âm thầm thở ra một hơi, việc anh hiểu lầm cô mua nó còn tốt hơn việc bị anh phát hiện đây chính là do một khác đưa.
46 Liền Tịch Tịch ngẩng đầu, chống lại cái liếc nhìn của cô gái kia, phát hiện trong ánh mắt cô ta đang khiêu khích mình, trong lòng lập tức đoán ra được thân phận cô gái này.
47 "Chẳng lẽ cô muốn đêm nay ăn mặc như thế này mà đi dự tiệc ư?"Biểu lộ Liền Tịch Tịch làm cho anh nhớ tới lần đầu tiên anh đưa cô đi mua quần áo. Khi đó cô cũng như hiện tại hoàn toàn giống nhau, đều là bàng hoàng.
48 Từ cửa hàng quần áo độc quyền đi ra, Trương Tuấn liền trực tiếp kéo cô tới thẩm mỹ viện, từ rửa mặt đến trang điểm, đến cuối cùng là tọa kiểu tóc, làm hết tất cả tốn gần ba bốn tiếng đồng hồ.
49 Đầu của Liền Tịch Tịch cúi xuống nhìn mặt đất. Một cánh tay bị Trương Tuấn cầm lấy để khoát trên tay anh, khi hai người xuất hiện, lập tức đã làm cho chủ nhân của tiệc rượu, chính là giám đốc của tập đoàn Diện – Chu Vạn Lý chú ý.
50 “Tuấn ca ca, anh xem Dương ca ca giễu cợt ta. ”Chu Lê vừa nghe, lập tức không vui, cô bỉu môi rồi chen vào chính giữa Liền Tịch Tịch cùng Trương Tuấn, sau đó rất tự nhiên ôm tay Trương Tuấn làm nũng.
51 "Đương nhiên, đây là quyền tự do của cô. "Tôn Dương không nghĩ tới cô muôn đi ra ngoài mà phải trưng cầu ý kiến của mình, nụ cười anh có hơi ngạc nhiên, lập tức lại phục hồi tinh thần mà nói với cô.
52 Trong một góc tối, Liền Tịch Tịch đi tới bên cạnh cửa sổ để thưởng thức cảnh đêm. Bóng hồng lập loè, ánh sáng ảm đạm, làm cho cô nhớ tới khi còn bé ở quê, trời vừa tối thì những ngôi sao trên bầu trời đã rực sáng lên, trên mặt đất thì đầy những ngọn đèn dầu sáng rực.
53 “Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . ”Bởi vì đụng vào người, Liền Tịch Tịch có chút bối rối, cô liều mạng cúi đầu xin lỗi người đàn ông trước mặt.
54 “Lee, xem ra cuộc sống của cô ta cũng không tệ nha. ”Chương Hiển nhìn xem thân hình gầy yếu của Liền Tịch Tịch bị Trương Tuấn kéo đi vào trong hội trường, quay sang nói với Lý Triệt.
55 Mãi cho đến khi tiệc rượu chấm dứt Liền Tịch Tịch cũng không thấy bóng dáng Lý Triệt. Giống như một giấc mộng ngẫu nhiên mà thoáng qua thôi. Ngồi ở trên xe Trương Tuấn, cô nhắm mắt lại, muốn làm ình thanh tỉnh một chút.
56 “Em. . . . . . Em. . . . . . ”Hai vai của cô bị anh ấn chặt nên không thể động đậy, cả người bị ấn dựa vào bồn tắm khiến cho xương cốt cô đau nhức không thôi.
57 Từ trong phòng tắm đi ra, trên người cô mặc áo tắm màu trắng. Trương Tuấn đã ở trong phòng tắm khác tắm rửa sạch sẽ và bây giờ thì anh đang nằm trên giường.
58 Cũng trong tối hôm nay, cùng là mất ngủ, nhưng Lý Triệt có vẻ so với Liền Tịch Tịch thì thoải mái hơn nhiều. Ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào tư liệu của tập đoàn trong máy tính, đối diện, Chương Hiển đã lệch đầu trên ghế sa lon bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
59 Sáng ngày thứ hai, lúc rời đi Trương Tuấn nói cho Liền Tịch Tịch một việc làm cho cô rất cao hứng. Việc đó chính là, anh cho phép cô đi bệnh viện thăm ba mẹ cô.
60 “Anh nói cái gì? Ba của em…ông. . . . . . ông ngã bệnh ư? Chuyện này xảy ra khi nào? Vì sao mà anh không nói sớm cho em biết chứ?”Lời nói của Trương Tuấn lập tức làm cho Liền Tịch Tịch cảm giác như ngũ lôi oanh tạc, bình chứa canh nóng trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.