21 Nàng có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn Trương Tuấn, bởi vì câu nói bất thình lình của hắn mà làm cho nàng lại càng hoảng sợ, chăn gối trong tay rơi xuống đất.
22 Người nằm kế nàng đã ngủ say, nàng lặng yên đứng dậy, đi đến cửa sổ ngồi xuống, hai tay ôm chặc lấy đầu gối của mình, vùi đầu trong đó, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
23 Tin tức tốt? Nàng cười khổ, đối với nàng bây giờ mà nói, có thể thoát ky khỏi ngôi nhà này, mới xem như tin là tức tốt. Xoay người trở lại trong phòng, ngôi nhà to như thế , mà bây giờ lại chỉ còn lại có một mình nàng.
24 Nhược Vân vào phòng, đầu tiên là nhìn quanh một lần, cuối cùng mới nhìn qua Liền Tịch Tịch. “Cái phòng này rất đẹp. ”Đây là câu đầu tiên mà Nhược Vân nói khi vào nhà , ánh mắt gắt gao chằm chằm vào Liền Tịch Tịch.
25 “Hừ. . . . . . Bây giờ ngươi rất đắc ý? Theo ta được biết, Trương Tuấn mấy hôm nay đều ở bên ngoài, hôm qua mới về nhà, nhày tân hôn của ngươi thật vui vẻ nha.
26 Đêm hôm đó, Trương Tuấn đến nửa đêm mới về. Liền Tịch Tịch ngồi ở trên ghế sa lon chờ anh. Cô muốn biết bệnh tình mẹ của cô thế nào, có hay không nguy hiểm tánh mạng.
27 “Như thế nào? Cô theo ta về đến nhà, còn có bận tâm thể diện sao? Cô yên tâm, vợ của ta sẽ không để ý đến cô, cô ta cũng không hơn cô nhiều gì. ”Trương Tuấn nhắm mắt lại, nhìn cô gái bên cạnh, tựa tiếu phi tiếu mà nói.
28 "Làm sao vậy? Cô không dám nhìn? Hay là không thích xem?"Anh cười đến tà ác, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào ngực của cô gái trẻ, sau đó giựt mạnh, dây áo cứ như vậy mà đứt.
29 "Cô, tới đây. "Trương Tuấn cảm giác được cô gái trẻ kia đang nhìn mình, anh đột nhiên quay đầu, ra lệnh với cô. Cô bé kia suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô do dự một chút, rồi chậm rãi tiến về phía anh.
30 "Bao. . . . . . Bao nhiêu tiền?"Nói ra ba chữ đó, Liền Tịch Tịch cảm thấy đặc biệt sỉ nhục, cô không biết cô bé kia nghe thấy câu này sẽ có cảm giác như thế nào.
31 Cả người Liền Tịch Tịch chững lại, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Trương Tuấn nằm trên mặt đất. Đôi mắt của anh nhắm chặt , trong miệng thì thào cái gì đó.
32 Kết quả đêm hôm đó, Liền Tịch Tịch bị Trương Tuấn đè nặng ở trên sàn nhà phòng khách mà ngủ một đêm. Đợi cho tới khi cô tỉnh lại, cảm giác được xương cốt đều mệt rã rời.
33 Thành phố Z. Hội trường của quán rượu năm sao, sa hoa và tráng lệ. Một đám công tử nhà giàu quần áo thẳng tắp, nhà giàu danh viện tề tụ tại nơi này. Phía trước hội trường treo tấm biển là đấu giá từ thiện.
34 Lời nói của Trương Tuấn cùng với người kia đều bay vào trong lỗ tai người ngồi sau lưng chính là Lý Triệt , anh vửa nhíu đôi lông mày rồi nở nụ cười, nụ cười trên mặt anh khiến không hiểu anh đang nghĩ gì.
35 “Bốn trăm vạn. ”Hừ lạnh một tiếng, Lý Triệt lần nữa ra giá, lúc này Chương Hiển mới cảm thấy kì lạ. “Bốn trăm vạn rồi, trời ạ, vị tiên sinh này thật sự rất có lòng nhân ái, trực tiếp liền ra 400 vạn.
36 “Tuấn thiếu, cám ơn anh, anh thật là tốt với người ta quá đi. ”Khi mỹ nhân thấy vòng tay thuộc về mình thì hai mắt nhìn Trương Tuấn nháy vài cái, cứ như là mình đang nằm mơ vậy.
37 “Hẳn là không có lường trước là gặp Trương Tuấn à?”Chương Hiển trong lòng có một ít nghi kị, dựa theo hành trình anh sắp xếp cho Lý Triệt, mục đích thật sự là muốn đi đấu giá quyên góp tiền.
38 Tối hôm đó, Liền Tịch Tịch một mực ngồi ở phòng khách chờ đợi Trương Tuấn về nhà. Cô không biết có phải là do tính cách anh biến đổi khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, hay là bởi vì cô đã không còn tình cả gì với anh, cho nên sinh ra lòng chán ghét, tóm lại, cô hiện tại không dám ngủ, cũng âm thầm cầu nguyện, tối hôm nay cầu ong anh đừng về.
39 Liền Tịch Tịch không dám cự tuyệt, cô sững sờ ngồi ở trên ghế sa lon, trơ mắt nhìn Trương Tuấn đem một lọ Hennessy XO mở ra, sau đó đổ vào trong ly. Chất lỏng như màu trà mang theo một sự quyến rũ, cảm giác ưu nhã mà tự nhiên.
40 Trương Tuấn lúc này không hề lên tiếng, trong phòng thật yên tĩnh. Hình như là anh đang đợi cái gì, ánh mắt anh không chuyển mà nhìn chẳm chằm vào Liền Tịch Tịch ở đối diện, biểu lộ giống như cười mà không phải cười.