21 Đông này có trận bão tuyết rất dài, cả hoàng cung bao phủ trong làn áo bạc, mấy ngày nay cũng âm u, hôm nay bông tuyết bay đầy trời.
Rốt cuộc hôm nat Thanh Hoàn không tiếp tục luyện kiếm nữa.
22 Huyền Diệp tay chân luống cuống như phát điên, nhất là khi hắn nhìn cặp mắt kia dần dần ảm đạm. Ôm lấy nàng, chưa bao giờ gấp gáp đến Tây Noãn Các như vậy.
23 Trong thời gian dưỡng thương, Thanh Hoàn càng ngày càng quen mỗi ngày nhìn thấy hắn. Nữ nhân rất dễ chán nản vì ngày nào cũng như ngày nào. Chỉ là hình như Thanh Hoàn luôn khiến người ta khắc sâu ấn tượng nàng muốn ăn đòn.
24 Tất cả mọi người tản đi, Huyền Diệp xoay người kéo nàng , đôi tay cũng rách ra. Nàng khóc như hoa lê trong mưa, hổn hển thở không thông.
Ôn quý phi cầm thuốc cao Tề Đức Thuận mang đến.
25 Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Hắn giận thật, loại tức giận này không phải giả vờ làm vẻ mặt nghiêm túc như trước kia mà là một loại không nói không kiên nhẫn.
26 Quan viên trở về cung báo hoàng thượng chưa có ý trở về. Cho nên ngày nào cũng xuất hiện khung cảnh rất kỳ quái: Nhữ Văn bưng nghiên mực, cầm mấy tờ giấy viết thư.
27 Huyền Diệp nhìn nàng, đã lâu không gặp nữ nhân này, bị dáng vẻ của nàng làm si mê.
Một cánh tay ôm hông của nàng, cạy ra hàm răng của nàng ra lần nữa, đột nhiên mà quyết tuyệt, càn quét xâm nhập thoả mãn, dần dần đi xuống hôn hít cổ, xuống chút nữa.
28 “Hoàn nhi, nàng thành thục hơn trước kia rất nhiều. ” Thanh âm khàn khàn cực kì mềm mại từ trên người nàng phát ra.
Phần mềm mại cao vút trên người đầy đặn hơn lần đầu tiên rất nhiều, thân thể được □□ quen thuộc càng trở nên nhạy cảm.
29 Kỵ phi nương nương từ trước tới nay luôn là người được thăng quan, làm gì có chuyện bị giáng chức, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa vừa mới bị giáng chức, đã xuống nhanh như vậy, không thể nào tin nổi.
30 Thật ra thì trong lòng Thanh Hoàn không hẳn là vui, hoàng thượng càng tốt với nàng thì nàng càng khổ sở.
Mở miệng liền hỏi: “Bởi vì ta mang thai cho nên ngươi mới thả ta ra ngoài, không truy cứu chuyện trước kia sao?”
Huyền Diệp đang dùng khăn lông ướt lau tay cho nàng, hắn biết nàng phải lấy được đáp án gì, nhưng hắn không muốn cho nàng đáp án.
31 Thanh Hoàn thất hồn lạc phách rời đi. Ba năm này, trước nàng luôn là người ngồi ở bên cạnh hắn. Bây giờ nàng là tần phi thứ bao nhiêu trong lòng của hắn.
32 Hắn chưa kịp cứu nàng, nàng đã tự mình bò lên.
Thanh Hoàn nhìn thấy Diệp công tử, cảm thấy mình cực kỳ nhếch nhác.
Nhanh chóng chạy đi.
Lúc nào thì gặp mặt hắn, không phải nhào tới mà là chạy trốn đây?
Nàng đang trốn tránh, thậm chí ngay cả dũng khí hỏi một câu cũng không có.
33 Cánh tay Huyền Diệp chợt dùng sức, một phát kéo nàng lên.
“Nàng nhìn ta, nhìn vào mắt của trẫm”
Hắn nhìn đôi mắt nàng, tay nâng gò má trắng nõn.
“Thanh Hoàn, bất kể sau lưng nàng có xảy ra chuyện gì thì vĩnh viễn vẫn là nữ nhân của ta, là hoàng phi của trẫm.
34 Bình sinh Nhữ Văn coi thường nhất những người vênh váo đắc ý, ỷ thế hiếp người. Bình thường ỷ vào tiểu thư không thèm để ý những thứ này, hiện tại ai cũng dám lên mặt.
35 Thái giám trong cung không ngừng thông báo, Huyền Diệp nhanh chóng chạy tới.
Nữ nhân của hắn, nữ nhân hắn yêu mến lại ra tay ác độc như thế, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không bỏ qua.
36 Mùa xuân trong cung năm nay trôi qua cực kỳ tẻ nhạt, lạnh lẽo không chỉ vì bệnh tình của thái hoàng thái hậu không ổn định mà chiến sự phía bắc còn không ngừng.