21 À. . . t/giả quyết định không viết H của cặp chính nữa, chỉ viết một cặp đam phụ thôi. Ahiuhiu~~. t/giả thay đổi cách xưng hô từ ngươi => nàng nhé! Ở chương này thôi, công là hắn, thụ là cậu nhé.
22 Sáng hôm sau
~~Cô mở mắt, khắp thân đau nhức không thôi, vươn bàn tay lên nhìn. Toàn vết xanh xanh đỏ đỏ khắp tay. Thở dài một hơi, nhìn sang bên cạnh.
23 Hắn ngạc nhiên - cô thế nhưng lại nói tên kia tàn ác!?
Cô nhìn vẻ mặt hắn, hơi cười, nói:
- Mặc dù bổn tọa chính là Vương của địa ngục, nhưng không tàn ác như nhân loại các ngươi thường nghĩ!
- Ân.
24 Thời gian cứ thế trôi qua, đám nam nhân trong phòng kia mới không có phản ứng gì. Cô sau một hồi cười đến điên dại, cuối cùng cũng dừng lại được. Nhìn Tiểu Lam, hỏi:
- Mấy đứa kia thế nào!?
- A.
25 Hắn giật giật khóe miệng, không thể tin nổi nhìn cô:
- Ta là nam nhân. . . làm thế nào mà thi được cơ chứ?!
- Nam phẫn nữ trang. 100% thành công! - Hồng Ngục Đào bên cạnh phấn khởi xắn tay áo
- Chuẩn! - Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên đúng dậy, bật ngón cái với hắn
- Các ngươi.
26 Đột nhiên, Trần Lan Như đang ngẩng mặt tức thì cúi xuống dọa cô suýt giết y luôn. Trần Lan Như không phải nhìn cô, mà là nhìn hắn. Hắn hoàn toàn không chú ý tới cái ánh mắt vô cùng phức tạp kia của Trần Lan Như, chỉ thoải mái mà ôm cô.
27 "Đônggg" một tiếng, cái chuông đồng to đùng rung mạnh một cái, mọi người phía dưới lập tức ồn ào. Vẫn là chất giọng già nua kia của lão quản gia:
- Bây giờ.
28 Không khí lại tạm ngưng lần 2, mọi người lại túm năm tụm ba bàn tán.
- Lại có thêm người kìa.
- Buổi lễ này thật thu hút nhiều cao thủ!!!
- Sao ta nhìn mấy người kia quen quen??
- Lại thêm bốn tên quái vật a?!!
- Quả nhiên ai cũng muốn cưới Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nhỉ!!?
.
29 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô nhìn nhìn phản ứng của mọi người mà quay đầu lại, úp mặt vào ngực hắn nhẫn cười.
30 Tới tầm trưa, cô mới lim dim tỉnh dậy. Ngồi dậy vươn vai mấy cái, nhìn sang bên cạnh, hắn đã dậy và biến đi đâu rồi. Vươn tay che miệng ngáp một cái, sau đó cô liền đứng dậy, khoác vào một chiếc áo lụa mỏng cạnh giường.
31 Nói xong đống vừa rồi, cô ngồi xuống lòng hắn thở dốc - cô thề đấy. . . suốt từ bé đến hiện tại. . . . mấy nghìn năm kia. . . chưa bao giờ cô nói nhiều như vậy.
32 Từ đây đến Ưng thành rất xa, mà nhóm hắn thi triển khinh công cũng mất hơn canh giờ mới tới nơi. Cô ở trong lòng hắn lên lên xuống xuống cũng muốn hôn mê đến nơi.
33 Quay lại với nhóm cô
Với tốc độ của Tà Long, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ, trước tầm mắt cả bốn người đều có thể nhìn thấy Ưng Thành. Một dải tường thành dài tít mù tắp, phía trước là gần chục vạn binh mã mặc khôi giáp nghiêm chỉnh đứng thẳng hàng.
34 Sự xuất hiện đột ngột của đám binh lính cùng nhóm bọn cô khiến hàng vạn quân địch hoảng sợ. Diễm lệ nữ nhân - Vỹ Thẩm Tiên mặc chiến giáp màu vàng cưỡi ngựa đứng đầu hàng ngũ, cẩm bào tử sắc nam nhân - Kim Hải Phương mặc khôi giáp màu tím cưỡi ngựa đứng bên cạnh Thẩm Tiên.
35 Vũ Lý Ân đánh với Vỹ Thẩm Tiên, một người đao pháp tà dị, một người trường tiên như vòi rồng. Vũ Lý Ân khá là khó khăn trong việc tiếp cận nàng, vì cứ hễ muốn lên là một roi đầy uy lực quật xuống.
36 Hai bên cứ thế giằng co qua lại, quân địch cứ thế dần dần nằm xuống. Vỹ Thẩm Tiên và Hà Tuấn Liệt đang bị Vũ Lý Ân và Từ Tiến hành cho sấp mặt. Quân lính của hắn, cùng với sự ra tay của Khải Chính mà gần như quét sạch toàn bộ quân địch bên cánh phải.
37 Nhìn thấy động tĩnh đối phương, cô nhảy khỏi cái ôm của hắn. Phủi phủi quần áo, nói với đám Hồng Ngục Đào vừa xuất hiện cùng bọn hắn:
- Đám Tiên tộc các ngươi tự xử.
38 Giọt máu kia nổ oành một cái, vô số giọt máu li ti bắn ra tứ phía, thoát cái bỗng chốc phình to lên, hóa thành một cây thương. Lấy tốc độ sét đánh lao ầm ầm xuống phía dưới.
39 Mạc Nguyệt Hắc Thiên hắn, cùng Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên đang cố gắng chống trọi lại cơn đau khủng khiếp trong cơ thể. Một loại đau đớn khoa có thể nói ra thành lời hay ý nghĩ.