21 Sau 30 phút giải lao, nhan y hàn và lương diệu hi cùng chuẩn bị cho phần thi tiếp theo. Đây là phần thi hoa khôi tài năng. Lương diệu hi mỉm cười
"y hàn,lát nữa cậu biểu diễn tiết mục gì vậy?"
"mình nhảy dancesport"
lương diệu hi mỉm cười:
"chúc may mắn"
Cô cười, sau đó vào trong phòng thay trang phục.
22 Nhan Y Hàn ngạc nhiên, xoay đầu nhìn lương thần, lúc đó, hắn ngồi ngay hàng đầu gần cô nhất, đã thấy được vấn đề, hắn vô cùng nhanh trí, cởi áo vét, nhanh chóng nhảy lên sân khấu, khoác chiếc áo, che đi chỗ váy bị rách cho cô.
23 Nhan y hàn mỉm cười, quay đầu lại, chắc là lương diệu hi tới rồi đây, cô đưa tay lên, vui vẻ cười tươi:
"xin chào. . . "
Nhưng sau khi nhìn thấy người đứng sau mình là ai, mặt cô cứng đơ, không nói ra thêm từ nào được nữa.
24 Đúng thật sự, hôm nay là một ngày vô cùng sui sẻo. Đang đi giữa đường đến nhà người quen của hắn, thì chiếc xe này bỗng dưng bị kẹt máy. Cô và hắn bước xuống xe.
25 Nhan y hàn vệ sinh cá nhân xong, đi ra ngoài, đụng chúng một người phụ nữ. Cô vội cúi đầu
"xin lỗi"
"không sao"
Cô định bước đi thì chợt nhớ ra, người này biết nói tiếng việt? cô ngẩng đầu lên, người phụ nữ trạc bốn mươi tuổi, mà vẫn giữ được nét xuân trên khuôn mặt, thanh tao từ tốn trả lời cô.
26 Nhan Y Hàn quay đầu lại. Lại cái gì nữa?
Cô trợn tròn mắt, há hốc mồm. Thiên ơi, cái gì đây hả trời? Lương Thần đang đánh mấy trăm quyền cước võ thuật biểu diễn trước mặt cô.
27 Lương Thần kéo tay cô chạy, một khắc đó, cô chợt thấy, tim mình rung động. Một khắc đó, cô đột nhiên nhìn Lương Thần rõ hơn khi nào. Một khắc đó, thế giới xung quanh trong mắt cô, chỉ còn nhìn thấy hắn.
28 Nhan Y Hàn ngạc nhiên, xoay người lại đỡ hắn. Máu từ trên đầu hắn chảy xuống chiếc áo sơ mi trắng của cô. Người Lương Thần gục xuống. Ngả về phía sau, thời khắc ấy, tất cả như dừng lại, không còn hoạt động, không còn hơi thở, cũng không còn một ý thức nào.
29 Nhan Y Hàn đưa tay lên vuốt ve gương mặt Lương Thần, cô đau lòng, nhìn gương mặt không còn chút sức sống của anh. Nước mắt nặng nề mà rơi xuống. Trước đây là do cô không biết quý trọng, Lương Thần luôn ở bên cô, luôn bảo vệ cô, luôn ủng hộ cô, luôn đứng cạnh cô.
30 Mạc Vũ ngồi ở bên cạnh giường bệnh Lương Thần, tay cầm quả táo cắn một miếng, nói:
"Đại ca. Em thật không ngờ, mọi chuyện diễn ra như vậy. Anh quả nhiên là cao thủ mà!"
Lương Thần gương mặt vẫn tươi tỉnh như bao ngày, bị bệnh mà như không bị bệnh, nói:
"Tất nhiên rồi! Còn phải hỏi sao?"
Đột nhiên anh nhớ đến một chuyện, nói:
"Mạc Vũ.
31 Sáng sớm mai, cô và Lương Thần nhanh chóng khởi hành trở về nước. Hai người cùng nắm tay nhau đi xuống sân bay. Lương Diệu Hi và Mạc Phong đứng đâu đó thấy hai người họ, vẫy tay gọi rồi chạy lại.
32 Nhan Y Hàn nghe xong câu này, sự kiên nhẫn của cô đã mất đi rồi đấy! Trước kia là vì xem mấy đứa này dù gì cũng ít tuổi hơn mình, đâu thể bắt nạt con nít được.
33 Cô hất ly rượu vào mặt Lăng Yên xong, tất cả mọi người ở đó, mặt mày tái mẹt ngạc nhiên đến mức không từ nào để nói. Lăng Yên tức giận đưa mắt nhìn cô.
34 Ông ta nói xong, Lương Thần nắm chặt bàn tay, nở nụ cười khinh miệt, nói:
"Đây từ lâu đã vốn không phải nhà của tôi"
Ông ta tức giận, mấy vị bô lão trong nhà và cả Đường Hàn cũng tức giận, người phụ nữ duy nhất đứng lên nói:
"Nghịch tử! Sao Đường gia lại có đứa con như mày chứ! Mày xem lại em trai mày đi! Qủa nhiên, mày chỉ đáng làm loại con hoang! Đâu như cháu trai ta, được dạy dỗ đàng hoàng, không vô học giống như mày! Thằng bất hiếu như mày! Bố mày đang bị bệnh nặng, sắp không qua khỏi, mày cũng mặc kệ, đồ vô lương tâm!"
Mọi người nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
35 Chiếc xe đâm xong, vội vã quay đầu chạy. Nhưng Vũ Minh đã lịp nhìn thấy biển số xe, hắn biết đó là xe của ai. Nhan Y Hàn quay mấy vòng xuống đất. Trước mặt Lương Thần, cô nằm đó trong vũng máu đỏ.
36 Ở sân bay, một cô gái mái tóc màu đen mượt mà, mắt màu xanh dương, lan da trắng yếu ớt. Thân hình mượt mà gợi cảm, mặc một bộ váy màu tím. Tay xách hành lí đi ra, cô gái mỉm cười:
"Cũng đã ba năm rồi.
37 Một tuần trôi qua đầy bất lực, Lương Thần không còn đến đây nữa. Từng ngày, từng giờ, từng giây từng phút, cô vừa mong hắn đến, lại vừa mong hắn không đến.
38 Nhan Y Hàn hít thở sâu, nở nụ cười:
"Em là Y Tâm sao?"
Nhan Y Tâm vui vẻ, nắm lấy bàn tay cô:
"Chị Y Hàn, chị thì ra vẫn còn nhớ em. Vâng, em là Y Tâm.
39 Vào lúc này, tất cả mọi người hướng mắt về cô và Đường Hàn, cùng nhau hô thật to:
"Đồng ý đi! Đồng ý đi"
Khán phòng đột nhiên trở lặng yên lặng một lúc.
40 Đúng 4 giờ kém 15 phút chiều. Nhan Y Hàn cuối cùng cũng quyết định đi đến đó. Cô nắm chặt vô lăng, phóng ga thật nhanh trên đường, hy vọng có thể đến kịp.