41 Tần Khanh đi theo Tiêu Tự Trần ra khỏi nhà hàng Tường Vi, vừa bước khỏi cửa lớn Tiêu Tự Trần đã hỏi ngay: “Tại sao cô không xin nghỉ?”
Tần Khanh thật ra cũng muốn hỏi vấn đề này, không ngờ anh nhanh miệng hơn cô.
42 Tiêu Tự Trần cực kỳ khó chịu. Anh đóng cửa, ngồi phịch xuống ghế sofa, hay tay chống cằm …
Tại sao Tần Khanh không muốn đi Xyri với anh?
Truy bắt tên trùm ma túy làm rúng động toàn bộ Châu Mỹ, không lẽ vụ này không đủ sức hấp dẫn, không đủ thú vị sao?
Hay cô không muốn làm phụ tá của anh?
Tiêu Tự Trần cau mày, trong lòng rất buồn bực; lại còn ngửi thấy cơ thể toàn mùi rượu, anh càng thêm bực mình.
43 Tần Khanh nhếch miệng, sau đó mở cốp xe lấy hành lý ra, khi đóng cốp đã không còn trông thấy bóng dáng Tiêu Tự Trần đâu nữa.
Tần Khanh kéo vali vừa đi vừa suy nghĩ: Cũng may cô còn nhớ thông tin chuyến bay.
44 “Anh sẽ vĩnh viễn đứng trước phía trước em, vì vậy, em cũng phải luôn luôn ở phía sau lưng anh. Mãi mãi!” —— Tiêu Tự Trần.
Phần lớn khu vực của thành phố Damascus đều nằm dưới quyền quản lý của quân chính phủ, chỉ có một ít bộ phận bị quân tự do Xyri chiếm đoạt.
45 Vẻ mặt kiên định, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía Tiêu Tự Trần. Anh không nói lời nào, chỉ nhíu mày suy nghĩ …
Đành vậy … Đưa đi cũng thế thôi, mà ở lại thì nhất định sẽ không an toàn; nếu xảy ra chuyện có gọi cho Cung Trầm cũng chẳng giải quyết được gì.
46 Cô không mặc áo ngực à?
Không mặc áo ngực à?
…
Gương mặt Tần Khanh ngay lập tức ửng đỏ.
Bộ não của người đàn ông này rốt cục cấu tạo như thế nào, thật hận không thể bổ ra coi thử.
47 Ba người đi trên con phố vắng lặng. Đám người tụ tập trên phố hầu như đều biến mất hết, có lẽ tất cả đều đọc được thông báo từ phía quân chính phủ.
Khi chưa đến Syria, Tần Khanh không hề nghĩ đến cục diện ở đây lại tồi tệ đến mức này.
48 Nghe Tiêu Tự Trần nói vậy, Tần Khanh tròn mắt kinh ngạc, khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Ý của anh là … Liên Ca anh ta…”
Tiêu Tự Trần liếc cô, từ tốn đáp: “Tôi không có nói.
49 Từ lúc xuống máy bay đã hơn bảy tiếng, lúc này Tần Khanh thật sự đói bụng. Bụng Tiêu Tự Trần kia không một tiếng vang vậy mà bụng cô lại sôi ùng ục, hòa vào sự yên tĩnh trong bóng tối khiến cô hơi xấu hổ, lại nghe âm thanh tỉnh táo của Tiêu Tự Trần.
50 Binh sĩ lái xe đưa ba người đến nhà Nasser sau đó liền rời đi.
Nơi ở của Nasser là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, rộng rãi và yên tĩnh, mỗi một nơi đều rất sạch sẽ, tràn ngập khí chất quân nhân.