41 Nếu cô không hối hận thì đêm nay hắn sẽ cho cô hiểu thế nào là một người đàn ông đích thực! Hắn sẽ khắc sâu ba chữ “An Dĩ Phong” lên người cô, mãi mãi không thể nào xoá đi được!Một nụ hôn thật sâu, nồng cháy và mãnh liệt, giống như cơn mưa lớn giội xuống trán cô, lông mày cô, má cô… cuối cùng là môi cô, cứ giội tới tấp.
42 Cánh cửa dục vọng một khi đã được mở ra thì những đê mê cực lạc sẽ nhẹ nhàng ngấm vào lòng người. Đôi bồng đảo của cô phập phồng lên xuống cùng với nhịp thở hổn hển, vòng eo thon gọn đẹp đến mê người…Trong đêm khuya mát lạnh, ánh đèn đường chiếu rọi vào màn đêm huyền diệu.
43 Buổi sáng, sau khi họ đã mệt rã rời, hắn vẫn không muốn rút ra khỏi cơ thể cô, vẫn hôn cô đắm đuối, cảm ơn cô đã cho hắn được tận hưởng một tình yêu khắc cốt ghi tâm…Cô cầu xin hắn chạy trốn, trốn càng xa càng tốt, nhưng hắn nói bến tàu là địa bàn của Kỳ Dã, không thể trốn được.
44 Có những người sinh ra để làm dân xã hội đen. Thậm chí tay họ nhuốm đầy máu, thậm chí họ là những con quỷ của tội ác, thậm chí ngày nào họ cũng bị người ta truy sát, nhưng họ… vẫn sống!Bởi vì không phải họ chọn xã hội đen mà chính xã hội đen chọn họ.
45 Đối với An Dĩ Phong mà nói, nửa năm không phải là dài, vì mới đó thôi mà hai tháng đã trôi qua. Hắn vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình: Giết người và bị người đuổi giết.
46 Khi ấy hắn mới hiểu: cô bước ra khỏi thế giới của hắn, mang theo tình yêu cả đời hắn. Sau này dù có gặp bao nhiêu cô gái tốt, hắn cũng không thể yêu được nữa!Bởi vì hắn sống nhưng cũng chỉ như một cái xác không hồn…Đêm đó, hắn mới thực sự cảm nhận được dư vị của nỗi đau, không thể nào làm vơi đi nỗi đau đó.
47 Một năm rưỡi sau…An Dĩ Phong cảm thấy vết thương lòng dường như đã hoàn toàn bình phục. Tim hắn không còn nhói đau nữa. Hắn không nhớ tới Tư Đồ Thuần, cũng không muốn nghe tin tức gì của cô nữa, thậm chí không muốn nghe thấy ai nhắc đến tên cô.
48 Mười lăm năm… đối với một người đàn ông có cuộc sống vô cùng huy hoàng và ôm vô số cô gái trong tay chỉ trôi qua trong nháy mắt. Đối với một cô gái mà nói, thời gian trôi đi thì nhan sắc cũng phai tàn…Cô đơn nằm bên chiếc gối trống không, chẳng ai giúp mình lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống…Australia.
49 Nếu nói theo tỷ lệ đánh cược, chắc chỉ có một phần nghìn mà thôi, nhưng dù sao vẫn có một chút hy vọng. “Thuần, quyết định của An Dĩ Phong là đúng. Ai cũng muốn có một tình yêu sông cạn đá mòn, nhưng con xem có bao nhiêu mối tình có thể qua được thử thách của thời gian, và có bao nhiêu người thất tình đến mức sống không nổi nữa? Nó không mang lại cho con tương lai, không thể hứa hẹn gì với con, điều đó không quan trọng! Nhưng nó có thể cho con hiện tại không? Ngay đến cả một buổi hẹn hò cũng phải lén lén lút lút, hà tất gì phải thế chứ?”“Con không khổ!”“Đó là con khổ nhưng không nói ra, từ bé đến lớn con đều như vậy, khổ thế nào cũng cắn răng chịu đựng! Nói thật, với tư cách một người đàn ông, đáng lẽ An Dĩ Phong phải làm như vậy mới xứng đáng là đàn ông, mới là thực lòng yêu con!”“Anh ấy không nên từ bỏ!”“Đã không có kết cục gì, thì nhân lúc chưa mắc sai lầm lớn, cắt đứt sớm một chút.
50 Amy ngồi trong xe, cô thấy chồng đang say sưa nhìn Chris trong quán cà phê qua cửa kính xe, mái tóc đen, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao, môi khẽ nở nụ cười…“Này!” Cô dùng hai tay bịt mắt hắn, quàng qua cổ hắn và nói: “Không được nhìn.
51 Bia được bưng tới, hắn uống một hơi cho đỡ khát, tính cách “lương thiện” và “nghe lời” lại nổi lên. “Chị dâu!” Hắn ghé sát vào Thiên Thiên, nói nhỏ. “Đừng nói là em không nhắc nhở chị nhé, dạo này chị phải trông chừng anh Thần đấy, hôm nay lúc luyện quyền, anh ấy có nói với em: Cô chủ quán này hấp dẫn lắm, người khác gặp một lần là không thể quên được.
52 An Dĩ Phong thực sự muốn trút giận. Kiềm chế bao nhiêu năm như vậy, hôm nay hắn phải trút ra hết. Hắn phóng xe rất nhanh trên đường cao tốc, đi cho đến lúc hết xăng, rồi vứt xe bên đường và đi bộ về nhà, về tới nơi đã là ba giờ sáng.
53 “Tôi không cần anh quan tâm đến tôi. ”Lúc nói chuyện, cô không hề nhìn hắn. “An Dĩ Phong, bây giờ anh mới muốn quan tâm đến tôi thì còn ý nghĩa gì nữa? Chúng ta từng yêu nhau nồng thắm, nhưng tình cảm đó… đã qua đi rất nhiều năm rồi, tình cảm của chúng ta đã trở thành quá khứ…” Cô hít thở để lấy lại bình tĩnh nhưng giọng vẫn run run.
54 Trở về nhà mang theo sự tuyệt vọng, vừa bước vào cửa, An Dĩ Phong đã nhìn thấy vợ chồng Hàn Trạc Thần đang ngồi trên sofa. Họ hoà hợp đến mức không thể hoà hợp hơn.
55 Trước mắt hắn bỗng trở nên mông lung, hắn như nhìn thấy Tư Đồ Thuần đang ngồi đó, nắn nót viết từng chữ, vừa viết vừa nói với hắn: An Dĩ Phong, em đang đợi anh, luôn đợi anh, chờ đợi, không thay đổi…”Trái tim hắn bỗng thắt lại.
56 Đúng năm giờ, Tư Đồ Thuần trong chiếc váy ngắn màu đen bước vào quán, màu đen làm cô trông gầy hơn, lại thêm chiếc túi xách rất to trên vai, trông cô càng yếu đuối đến đáng thương.
57 Trong quán cà phê, ánh đèn yếu ớt chiếu lên cốc rượu màu hổ phách. An Dĩ Phong nhìn cốc rượu đang sóng sánh, nhìn cho đến lúc mắt cay sè. “Giữa anh và anh ta, thật sự khó lựa chọn đến thế sao?”Tư Đồ Thuần ngoảnh mặt nhìn lên những chữ “Waiting” mà cô viết trên tường.
58 Cúp điện thoại, cô bước ra, đứng trước mặt hắn hỏi: “Không chịu được, đúng không?”Hắn nghiêng mặt, lắc lắc đầu, tóc bay bay trong gió. “Không làm được thì đừng miễn cưỡng.
59 Bố!Con là Tiểu An, năm nay con sáu tuổi rồi, bố đang ở đâu?Hắn nhìn Tư Đồ Thuần đang ngồi uống nước phía đối diện, mắt hắn nhoà đi, định nói mà cổ họng cứ nghẹn lại.
60 An Dĩ Phong đặt bức thư xuống, hắn phải hít thở thật sâu rất nhiều lần mới lấy lại được giọng: “Tại sao lại nói với con là anh sẽ không quay trở về? Là vì em nói em không còn yêu anh, là vì em…”“Em tưởng… anh là chồng của Amy.