21 Xe lượn dọc theo đường núi đi xuống, biển báo giao thông màu đỏ liên tiếp lui về phía sau. Đồng Nhan ngồi trên xe Tần Nhiên, cúi đầu nắm chặt bàn tay giấu trong túi áo, trước kia cô có một thói quen xấu, đó là mỗi khi cô căng thẳng sẽ bẻ ngón tay.
22 Đồng Nhan ngồi trên xe cảm thấy cực kỳ phiền muộn, chỉ vì người đàn ông kia vừa lên xe đã lạnh lùng. Sắc mặt Trác Chính Dương rất ít khi như vậy, nhất là đối với Đồng Nhan thì càng ít.
23 Sau giờ tan tầm ngày thứ Sáu, Đồng Nhan mệt mỏi duỗi thắt lưng trong phòng làm việc, phúc lợi công ty cô không cao nhưng lại có cơ chế nghỉ cuối tuần hiếm thấy ở thành phố A, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ sau đó cầm túi lên chuẩn bị tan làm.
24 Tống Tử Khâm liếc mắt nhìn hai cô, ánh mắt nhíu lại, Đồng Nhan cũng không giải thích được cô ta rốt cuộc là thân thiện hay là có ý đồ gì.
25 Đồng Nhan vừa tiễn Lý Nam ra ngoài cửa vừa nói với anh ta lời xin lỗi, Lý Nam xoay người lại liên tục khoát tay với cô"Không sao không sao, nếu Trác tổng ở đây thì tôi đi trước nhé"Đồng Nhan"Thật xin lỗi, để cho anh mất công tới đây""Không sao, không sao.
26 Trác Chính Dương lôi kéo Đồng Nhan đi vào, cẩn thận kéo ghế cho cô, sau đó chính mình cũng ngồi xuống, bỗng nhiên anh ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên ngồi đối diện, cười"Hóa ra là Tần tổng cũng ở đây, thật khéo.
27 Tửu lượng của anh rất tốt, nhưng hôm nay uống được vài ly anh đã cảm thấy đầu óc có phần quay cuồng, anh dùng khớp xương ngón trỏ day day ở huyệt Thái dương một lúc.
28 Trác Chính Dương dừng xe lại, im lặng, móc điếu thuốc trong túi ra, đang định châm lửa thì liếc nhìn Đồng Nhan ngồi bên cạnh rồi ném điếu thuốc trong tay qua một bên.
29 Đồng Nhan vừa trở lại công ty thì bị quản lý mắng ột trận, cô gật đầu lia lịa, chị quản lý thấy mắng không có ích gì cũng đành bỏ qua cho cô"Về làm việc cho tốt đi"Cô "Làm việc cho tốt" tới khi tan ca, lúc chuẩn bị về thì nhận được một tin nhắn của Trác Chính Dương: Buối tối anh muốn ăn lươn hấp, nhớ đừng cho gừng.
30 Xe tiến vào cổng chính Tần gia, đi qua cánh cổng bằng đồng sơn màu đỏ sặc sỡ và đèn đường cổ kính tinh tế thì thấy đài phun nước đang tung những giọt nước trong suốt, long lanh lên.
31 Đồng Nhan nhìn trời có dấu hiệu sắp mưa, mây đen ùn ùn kéo đến phía chân trời. Xem ra, cô và Cách Lạp bây giờ phải ngồi xe Tần Nhiên về thôi. Tần Nhiên hơi do dự, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, gượng gạo ôm Cách Lạp lên xe, trong lòng Cách Lạp không muốn nhưng cũng không la hét, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng giống y chang Tần Nhiên.
32 Trác Chính Dương chống gậy tựa vào cửa sổ, khóe miệng tủm tỉm nhìn Đồng Nhan đang thu xếp ga giường ở bên trong, nói"Nhan Nhan, anh không thích ga giường màu đỏ,anh thích màu sắc nhạt hơn"Đồng Nhan hận không thể ném thẳng cái gối trong tay vào anh, cô tức giận vuốt nhăn ga giường, xoay người nói với anh"Vậy giờ anh ngủ hay không ngủ, thực là nhiều chuyện, bây giờ em gọi viện trưởng tới đón anh về nhé, ga giường ở bệnh viện đều là màu nhạt"Nét mặt Trác Chính Dương lười biếng, khóe miệng nhếch lên"Vậy màu đỏ cũng được, anh vẫn tạm chấp nhận được, ở nhà của em thì phải nhường em thôi.
33 "Lý tổng, phiền anh ra ngoài một chút"Tần Nhiên chợt mở miệng nói. "Vâng, vâng, vâng, vậy phiền Tần tổng khuyên nhủ cô Đồng, hy vọng cô ấy có thể tiếp tục ở lại công ty chúng tôi làm việc, ha ha.
34 Sau khi Tần Nhiên ra ngoài, cô liền gọi điện cho Trình Mai Mai , cô ấy bảo đón Cách Lạp xong rồi tới gặp cô, cô suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Mí mắt càng ngày càng nặng, nước truyền lạnh ngắt khiến cánh tay cô cũng lạnh theo, cô y tá tốt bụng đưa tới cho cô một cái túi chườm nóng, cô để nó vào trong lòng, cảm thấy ấm áp hẳn lên, sau đó lại mơ màng ngủ thiếp đi.
35 Đồng Nhan cúi đầu ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, chiếc nhẫn bạch kim được khảm những viên kim cương nhỏ, tinh tế. Ánh nắng sáng sớm dường như còn vương sương, ấm áp nhưng vẫn hơi ẩm ướt, rọi vào những viên kim cương, lóe lên ánh sáng rực rỡ.
36 Tần Nhiên cứ đứng đối diện cô như vậy một lúc, không hề lên tiếng, sắc mặt anh trắng bệch, không biết là do ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên khuôn mặt anh hay do da anh vốn trắng, cơ thể anh cứng đờ.
37 Cô hôn không được thành thạo, hơn nữa lại dè dặt, nhưng Trác Chính Dương vô cùng phối hợp với cô, vẫn chống đỡ cơ thể, nhìn cô, trong mắt tràn đầy trêu chọc, giống như có ý định làm khó dễ cô.
38 Kỷ Dự Văn gõ cửa, trong phòng truyền ra giọng nói lạnh lùng"Vào đi. . . "Anh đẩy cửa bước vào, liếc nhìn người đàn ông ngồi cách đó không xa đang vùi đầu trong đống văn kiện, lo lắng nói"Nghe nói Nhan Nhan và con trai Trác gia đã kết hôn rồi?"Cơ thể người đàn ông kia cứng lại, sau đó tiếp tục làm việc, dường như câu hỏi kia không hề ảnh hưởng gì tới mình.
39 Đồng Nhan ngồi ngây người trong bệnh viện với Trình Mai Mai đến tận khi Trác Chính Dương gọi điện tới, anh nói có lẽ buổi tối không về ăn cơm, cô thông báo qua loa với Trác Chính Dương vài câu rồi cúp máy.
40 Kết quả khám của Tống Liên Anh đã có, phần xương cụt bị tổn thương. Quả nhiên, ngã thật khéo. Đồng Nhan ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, Cách Lạp ngồi trên đùi cô, nửa ngồi nửa nằm, ngọn đèn hành lang khiến bóng của cô và Cách Lạp kéo dài.
Thể loại: Truyện Teen, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 30