21 Hơi thở Công Ngọc Hàn Tuyết biến đổi, trên không trung quay đầu lại, thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Sơn, tựa như nhìn một người chết, cổ tay áo vừa động, một cái lưỡi dao sắc bén nhanh như tia chớp cắm phập vào trái tim hắn, nháy mắt bị mất mạng, khi hắn chết còn nhìn chằn chằn về phía Công Ngọc Hàn Tuyết, giống như không dám tin.
22 Lời nói của Công Ngọc Hàn Tuyết vừa ra, tay của Khê Liên U không chịu khống chế run lên, dường như có chút không dám tin Công Ngọc Hàn Tuyết lại nói ra chuyện như vậy.
23 Trong hậu cung Xích Lưu quốcCô Nặc hiênMột nam tử đóng giả người sai vặt lén lút nhìn xung quanh, xác định khôngó người, lúc này mới dám tiến vào bên trong phòng, nhìn cái người nam tử lạnh như băng kia, khuynh quốc tuyệt sắc, cả người như được bao phủ một tầng khí lạnh, tựa như một lưỡi dao sắc bén lạnh băng, trong lòng cảm thấy bất bình thương tiếc thay cho điện hạ.
24 Dọc theo đường đi vẻ mặt của Công Ngọc Hàn Tuyết có chút nghiêm trọng, nàng biết khi bắt đầu đi vào cửa cung này, thì cũng là lúc chính thức bước vào trận chiến Địa ngục, nàng hiểu được mình đã tự đưa bản thân vào một trận chiến khốc liệt không có khói thuốc súng, phía trước chờ đợi nàng là điều gì, nàng cũng không biết nữa, nhưng nàng nhất định phải vì bản thân cùng mấy người lang thần tự suy nghĩ và tạo ra một tương lai yên ổn.
25 “Tốt lắm, đều đứng ở chỗ này làm gì? Ta đã nói sẽ không có việc gì, các ngươi chẳng lẽ ngay cả chủ tử của mình cũng không tin sao? Công Ngọc Hàn Tuyết vỗ bả vai Lang Nhị, nhẹ nhàng nói.
26 Trong nháy mắt này, Thuần Cổ Cô Nặc chẳng biết tại sao, trái tim khẽ run lên, nàng như vậy, làm cho hắn bỗng nhiên nghĩ đến nàng là một nữ tử nhu nhược thuần khiết, cho dù có hơi thở thanh lãnh kia cũng là bởi vì nàng cao ngạo tịch liêu.
27 Đến khi Công Ngọc Hàn Tuyết đi vào trước mặt Thuần Cổ Cô Nặc, lẳng lặng đứng cạnh hắn, trong mắt là ánh sáng u tối không rõ, lúc này gió thu bắt đầu nổi lên, thổi bay quần áo của nàng, phiêu phiêu như muốn bay lên, vẽ lên một độ cong kiều diễm, dập dờn uyển chuyển như tinh linh trong gió.
28 Công Ngọc Hàn Tuyết nghĩ thầm, nàng vẫn nên đi hỏi mấy người Lang Nhị, về phần chuyện của Thuần Cổ Cô Nặc, nếu không có gì uy hiếp đối với nàng, nàng không ngại thả hắn, nhưng mà quyết định này nàng cũng cần phải suy nghĩ một chút, bởi vì nếu hắn là một đầu mãnh hổ, nàng làm như vậy ngược lại trở thành thả hổ về rừng, nàng không ngại làm người tốt, càng không ngại làm người xấu, nàng để ý nhất vẫn là tính mạng của mình, mà điều quan tâm nhất bây giờ là nàng cùng mấy người Lang thần có bị nguy hiểm đến tính mạng không.
29 Lúc trước nàng ra động tác khiến mọi một cái trở tay không kịp, khiến cho tất cả mọi người trong lúc không có đề phòng đã bị thất bại, nhưng chuyện này đã trở thành chuyện thật chắc chắn, ngay cả hắn cũng không có cách nào có thể xoay ngược lại vận mệnh, chỉ thể trơ mắt nhìn tất cả thành kết cục đã định.
30 Không biết khi nào, trời bắt đầu mưa, gió thổi vù vù, mưa rơi trên đá, phát ra tiếng ào ào, giống như đánh vào lòng người, cùng với tiếng mưa rơi, gió lạnh thổi vào trong phòng “Một trận mưa thu một trận gió lạnh.
31 Sau một lát yên lặng, mắt Khê Liên U hiện lên sự thâm trầm, u ám sâu thẳm, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, môi mỏng khẽ động nói “Ngươi và tổ tiên bị diệt năm đó có quan hệ gì?” Công Ngọc Hàn Tuyết còn chưa phục hồi lại từ sự khiếp sợ ban nãy, liền nghe giọng nói giống như chất vấn của Khê Liên U, nhíu mày lại, lạnh lùng nói “Cái gì mà tổ tiên bị diệt, Khê Liên U, hiện tại tính mạng của ngươi đang nằm trong tay ta, ta khuyên ngươi nên ít giở trò đi, bởi vì ta có vô số loại phương pháp để tra tấn ngươi” nói xong, Công Ngọc Hàn Tuyết liền cất bước rời đi.
32 Công Ngọc Hàn Tuyết vẫn ngồi ở trong thùng, nghịch nước, trầm tĩnh suy nghĩ, nàng đem tất cả mọi việc gắn kết với nhau, ánh mắt tối sầm lại, nụ cười nơi khóe miệng tràn đầy sự hứng thú.
33 Công Ngọc Hàn Tuyết cầm cán ô, nhíu mày lại, nhớ tới lời Lang Nhị nói, cùng với đến khi nhìn thấy mọi thứ trước mặt, thầm nghĩ rằng Vu Nhã Thiên Trúc kia rốt cuộc là hạng người gì, khiến nhiều người yêu quý như vậy, Đại Hoàng nữ lấy thiên hạ làm sính lễ, nguyện ý hứa với hắn một đời một đôi người.