21 Hứa Thảo cũng không tranh cãi với hắn, mà đỏ mặt tùy ý hắn ôm bản thân ngồi lên kháng. Mãi cho đến lúc này, tâm của nàng mới buông xuống. Phú Quý đi lên núi nhiều ngày không về, nàng rất lo lắng, trong thôn cũng có vài thợ săn có đôi khi đi vào sâu trong núi săn thú đều không có trở lại.
22 Phú Quý lắc đầu đáp: “Triệu đại thúc, việc này không được, ta sẽ không bán thiếu, năm ngoái cùng năm kia ngươi còn thiếu ta bạc, nay cũng không thể mua thiếu nữa a.
23 Hứa Thảo đang cặm cụi nấu, nghe thấy tiếng nói của hai người, liền ngẩng đầu cười đáp: “Đức Tử thúc thúc, Thanh Sơn ca, hai người ở lại ăn cơm tối cùng luôn đi, ta cùng Phú Quý và Miêu Miêu cũng không có ăn nhiều như vậy.
24 Phú Quý lắc đầu nói: “Lý chính nói trong thôn ước chừng một hai năm sẽ không có nhà ai bán ruộng. ”
Hứa Thảo cũng đã dự đoán trước được kết quả này, nên không hụt hẫng lắm, gật đầu nói: “Cũng không sao, nếu thật sự không còn cách nào khác, chính bản thân chúng ta tự mình khai hoang một hai mẫu đất cũng được, chỉ là sẽ rất vất vả.
25 Bây giờ cũng mới tầm buổi trưa, những người làm ở đây đều là đàn ông trong thôn, chặt cây đào rễ đều cần rất nhiều sức nên có mang sẵn lương khô theo để trưa ăn, lúc Hứa Thảo đến bọn họ đang ngồi ở sườn núi tụ tập ăn uống.
26 Hứa Thảo cùng Phú Quý ở trong bếp nấu cơm, Phú Quý ngồi cạnh bếp lò canh củi lửa, còn Miêu Miêu ngồi cạnh hắn cầm lấy một thanh củi nhỏ chọc chỗ nọ chọc chỗ kia, cười khanh khách vui vẻ một mình chơi.
27 Dương Tiểu Đồng cắn răng, hạ quyết tâm gõ cửa phòng Hứa Thảo, nhưng chỉ ngại ngùng đứng bên ngoài không dám bước vào.
Tuy trong lòng Hứa Thảo không thích Ngưu thị, nhưng Dương Tiểu Đồng dù sao cũng là đệ đệ của Phú Quý, trong cái gia đình này mấy người đệ muội của hắn tính tình cũng không tệ, nếu bây giờ Dương Tiểu Đồng mở miệng xin, thì nàng không thể không cho.
28 Ngưu thị trong lòng không thoải mái, nhưng cũng chẳng dám mở miệng nói điều gì, ngượng ngùng cúi đầu ngồi ở trên kháng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Thảo cùng Thẩm thị và Tiểu An vừa may vá, vừa nói chuyện vui vẻ, nàng ta cảm giác bản thân không thể nào dung nhập vào câu chuyện của bọn họ được, trong lòng nàng ta cảm thấy có chút thất bại, nằm ghé trên kháng, không bao lâu liền ngủ mất.
29 Cả người Trần Như run run vì lạnh, thấy nàng ta như thế Hứa Thảo bất đắc dĩ nói:
“Biểu muội, làm sao giờ này còn chưa ngủ? Lạnh lắm phải không? Vào trong ngồi một lát cho ấm nhé.
30 Vốn là cuối năm, mọi người nên vui mừng đón năm mới, nhưng rất nhiều nơi vì trận tuyết lớn này mà vô cùng thê thảm, thậm chí có rất nhiều địa phương xuất hiện người chết vì đói, vì lạnh.
31 Hai người sau khi trở về đã là giờ Dậu tứ khắc, mùa Đông trời tối nhanh, nên bên ngoài sắc trời phủ một màu đen tuyền. Hai người vào phòng đốt than, chờ phòng ấm lên, Hứa Thảo nấu cháo gạo lức, lại đem bánh bao của buổi trưa ra hấp lại.
32 Rốt cuộc Hứa Thảo cũng có thể nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng nàng cũng có một miếng đất của riêng mình, sau này muốn trồng cái gì liền trồng cái đó.
Phú Quý cùng nàng bận rộn hơn nửa tháng, hai người quyết định nghỉ xả hơi tạm hai ngày, đến hôm thứ ba, Hứa Thảo ăn sáng xong, chuẩn bị đi ra đồng nhìn xem khoai tây mọc như thế nào, còn Phú Quý mang theo Hắc Tử lên núi đi săn.
33 Tửu lâu Nhạc Phong buôn bán cũng không tệ, bây giờ chỉ mới là giờ tỵ tứ khắc mà bên trong đã có không ít khách nhân ngồi ăn uống, tiểu nhị kia nhìn thấy Hứa Thảo, cười tủm tỉm đi lại nói:
“Tiểu nương tử là đến ăn cơm đúng không? Mau vào, mau vào, bên này mời.
34 Hai mắt Hứa Thảo tỏa sáng lấp lánh, trên người nàng đang có tận một trăm lượng bạc a, nàng đều cảm thấy chỗ cất số bạc kia có chút nóng bỏng. Quay sang Phú Quý, Hứa Thảo kích động nói:
“Tướng công, trở về chúng ta tìm mua một miếng đất trong thôn, xây mấy gian nhà rồi chuyển ra bên ngoài sống có được không?”
Phú Quý gật gật đầu đáp: “Được.
35 Hứa Thảo cười hì hì nói:
“Được rồi nương, đừng mắng nữa, người có mắng bao nhiêu bà ta cũng không nghe thấy thì mắng làm gì cho đau họng chứ. ”
Lí thị hừ một tiếng nói:
“Ta đem ngươi gả cho con lớn nhà bà ta làm thê tử, chứ không phải là làm kẻ cho bà ta trút giận.
36 "Ôi, ôi, nương. . . người đừng nhéo nữa a, đau chết mất. . . "
Mã thị tức giận lôi hai đứa con trai đi xa, phía sau đại cữu Trần Thịnh lưng còng còng đi theo.
37 Hai người ăn xong lại chạy ra xem gà con nở, thậm chí Hứa Thảo còn nhìn chính xác được cảnh tượng hai con gà con phá vỏ trứng chui ra, vô cùng kích động.
38 Thích thị chưa bao giờ thấy sắc mặt Phú Quý đáng sợ như vậy, nhịn không được khẽ lùi mấy bước. Nhưng là, nàng nhớ đến lúc mới đi vào trong thôn, đi ngang qua mấy gian phòng còn mới tinh, sáng sủa, lớn kia thì dừng lại.
39 Hứa Thảo trong lòng đánh thót một cái, lo lắng, cảm giác không được tốt cho lắm. Vị hôn phu của Tiểu An tên là Khổng Trân Hoành, mùa xuân vừa rồi đi Tào Phụ trấn tham gia thi đồng tử, trước đó mấy ngày có nghe nói đã trở lại và đỗ tú tài.
40 Ngày hôm sau, Hứa Thảo chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, liền mang theo Lí thị đi lên trấn trên. Miêu Miêu thì gửi ở Hứa gia, dặn dò nhị nha tam nha trông dùm.