Nồi Nào Úp Vung Nấy Chương 3: Đến Chơi Nhà
Chương trước: Chương 2: Chúng Ta Làm Bạn Nhé? (end)
Thảo Ngân nghe tiếng kêu thảm thiết của anh trai, biết anh đang vật lộn với món chả nem trong bếp, dù trong lòng đang thầm oán anh ngày thường không chịu học tay nghề bếp núc của bố nhưng vẫn chạy vào giúp anh.
Thảo Ngân vừa đi được vài bước thì thấy Hoàng Bách đến. Thế là cô quên luôn đang muốn làm gì, chạy vội ra đón bạn.
“Hoàng Bách! Cuối cùng cậu cũng đến. Có phải cậu bị lạc đường không?”
“Không phải. Tớ làm bánh.” Thấy Thảo Ngân vui vẻ như vậy, Hoàng Bách liền đem hộp đựng đồ ăn làm từ nhà đưa cho cô bé. Thật ra cậu đã chuẩn bị đi từ rất sớm, nhưng mẹ cậu nói đến chơi nhà người khác thì không thể đi tay không được. Cậu phải lui thời gian đi lại để làm một ít bánh ngọt tráng miệng nên mới đến muộn như vậy. Dĩ nhiên cậu không hề lạc đường, bởi nhà cậu cách đây cũng chỉ hai con phố mà thôi. Cậu đã khá quen với đường phố ở đây rồi.
“Cái gì vậy?”
“Bánh ngọt.”
Thảo Ngân cầm hộp đồ ăn, cười tít cả mắt. Cô vừa kéo Hoàng Bách vào nhà, vừa cất tiếng gọi:
“Bố, mẹ! Hoàng Bách đến rồi.”
“Ông xã, bạn của con gái đến rồi.” Bà Hiền nghe vậy, vội vàng chỉnh trang lại một lần nữa rồi đi nhanh ra ngoài, không quên lên tiếng gọi chồng.
Bố mẹ Thảo Ngân nhìn thấy Hoàng Bách đầu tiên là ngẩn ra. Con gái họ đúng là có chút khác biệt, thế nên nó chọn bạn cũng rất khác biệt. Ông Đạt quay sang vợ, hai vợ chồng nhìn nhau một cái rồi cùng niềm nở chào đón bạn của con gái. Nghĩ kĩ thì bề ngoài có chút đặc biệt như thế mới hợp với con gái nhà họ.
Trước khi Hoàng Bách đến, Thảo Ngân đã kể hết những gì cô biết về cậu cho cả nhà nghe. Ông Đạt biết cậu đối tốt với con gái mình nên hiển nhiên cũng đối với cậu y như vậy. Còn bà Hiền nghe đến Hoàng Bách rất có tay nghề nấu nướng, lúc này lại nhìn cậu đứng trong bếp giúp đỡ con trai rán chả nem trông rất chuyên nghiệp, từ nhận thức liền chuyển sang quý mến đứa nhỏ này luôn. Vấn đề Hoàng Bách ít nói cứ như vậy đã hoàn toàn không còn là vấn đề của buổi đến chơi nhà này.
Lúc ăn cơm, hai vị phụ huynh liên tục gắp thức ăn cho bạn của con gái. Cô con gái cũng rất tích cực gắp thức ăn mời bạn. Nhưng cô cứ định gắp miếng nào ngon ngon là anh trai cô lại cướp mất.
Lần thứ n bị anh trai tranh cướp đồ ăn, Thảo Ngân bất mãn kêu lên:
“Anh Kiệt, trong bát anh đã chất đầy một núi rồi kìa. Anh có thích mấy món này đâu. Anh thích chả nem cơ mà.”
Liện Kiệt liếc em gái một cái, lại liếc nhìn đĩa chả nem một phần cháy đen cộng chưa chín hẳn do anh rán, một phần vàng rụm ngon lành do bạn của em gái rán, “Hừ…” lạnh một tiếng rồi giả bộ chuyên tâm ăn cơm. Em gái đúng là không còn hiểu người anh này nữa rồi! Trước đây chưa cần anh biểu hiện thái độ ra mặt là cô bé đã hiểu ngay anh nghĩ gì. Vậy mà từ nãy tới giờ, anh liên tục tỏ thái độ không vui, em gái anh vẫn thờ ơ chẳng để tâm, lại còn gắp thức ăn cho thằng nhóc kia nữa chứ. Lớn đến bé, em gái còn chưa gắp thức ăn cho anh quá ba lần đâu.
Sau buổi đến chơi nhà đó của Hoàng Bách, Liên Kiệt càng lúc càng thấy vị trí của mình bị đe dọa và từ đó ghét cậu hơn. Anh cảm thấy, so với nhóc Quân, thằng nhóc này còn mưu mô, ranh mãnh hơn nhiều. Nấu ăn giỏi thì có gì hay chứ? Anh cũng có thể học được! Cũng chỉ là mấy cái bánh thôi mà. Thế nhưng bố mẹ và em gái anh lại rất thích. Mẹ anh còn kêu em gái sau này thường xuyên mời bạn về chơi nữa chứ.
Liên Kiệt đang quét nhà, nhìn em gái lại chạy đi gọi điện tán gẫu với thằng nhóc “Bạn thân” của cô bé, tức muốn hộc máu ra ngoài. Anh rõ ràng đứng trình ình trong nhà thế này mà em gái không thèm nói chuyện với anh, lại tìm đến thằng nhóc đáng ghét cách cả mấy con phố kia. Bảo anh không tức giận sao được? Không thể chịu nổi thêm một ngày nào nữa! Anh phải làm gì đó, trước tiên phải đoạt em gái lại mới được!
Cắt tóc? Đúng! Chính là cắt tóc! Ha ha, để xem sau khi cắt tóc rồi, còn ai muốn chơi với em gái anh không? Anh đúng là quá thông minh mà!
Thảo Ngân đang kể chuyện anh trai hàng xóm nhà mình tối qua đi chơi điện tử về muộn bị đánh cho Hoàng Bách nghe, bỗng thấy sau lưng ớn lạnh. Cô quay đầu nhìn quay, chỉ thấy bóng lưng anh trai đang đi vội vào nhà kho ở sân sau, cùng với tiếng cười man rợn nhẹ lướt qua trong gió.
“Em gái, anh thấy tóc mày dài rồi đấy. Mau ra đây anh cắt cho.”
Ngân đang cười vui vẻ tiếp tục câu chuyện dang dở với Hoàng Bách, nghe thấy thế cả người liền cứng đờ, chậm chạp quay đầu nhìn anh trai. Cô thấy tay trái anh cầm lược, tay phải cầm kéo, bên cạnh chân là cái ghế gỗ có tựu quen thuộc. Cô nói vội lời chào tạm biệt với bạn, nuốt nước bọt xuống và chuẩn bị tinh thần. Nửa giây sau, Thảo Ngân hai tay ôm lấy đầu, vừa chạy thật nhanh về phòng vừa hét lên thất thanh:
“Không…” Cắt tóc gì chứ? Anh trai chính là muốn đem cô ra làm chuột bạch để anh thử nghiệm mấy kiểu tóc quái đản của anh thì có. Lần trước, tóc cô đang dài đến ngang vai, sau khi bạn anh trai đến nhà chơi về, anh liền kéo cô ra sân, nói là sẽ tạo cho cô kiểu tóc như Mỹ Tâm. Ai ngờ Mỹ Tâm thì không thấy đâu, lại thành ra Mỹ Linh. Mái tóc xinh đẹp của cô bị anh cắt cho te tua không khác gì cỏ dại. Sau đó, mẹ phải đưa cô ra tiệm sửa lại mấy lần mới thành ra kiểu tóc lần đầu gặp Hoàng Bách, lúc đó tóc mái vẫn còn chút nham nhở đấy. Mỗi lần anh trai nói muốn cắt tóc cho cô thì chính là cách nói lái mang ý “Không muốn cô ra đường” đó thôi. Bây giờ tóc cô còn chưa dài bằng lần trước, bị anh trai cắt nữa thì Hoàng Bách còn muốn chơi với cô chắc? Cô nhất định phải bảo vệ mái tóc của mình!
Ngày hôm sau, vừa vào lớp, Thảo Ngân chạy như bay về chỗ ngồi, mặt nhăn mày nhó tháo mũ đang đội trên đầu xuống, kêu lên đau khổ:
“Bách ơi, Bách ơi… Ô, ô… Cậu nhìn này! Anh Kiệt cắt tóc của tớ rồi. Cậu xem có xấu lắm không? Tớ có cần đội mũ cho đến khi tóc dài ra không? Cậu nhất định không được không chơi với tớ nữa đấy nhé!” Hôm qua cô đã chốn lâu như vậy rồi, cứ nghĩ rằng anh trai sẽ không đợi. Ai ngờ vừa ló đầu ra khỏi phòng, cô liền bị anh trai túm ra sân cột vào ghế cắt tóc. Nhìn tóc cô bây giờ so với Songoku còn xấu hơn ấy.
Hoàng Bách vừa thấy Thảo Ngân đã buồn cười, giờ nhìn cô bé như vậy lại càng buồn cười hơn. Không kiềm chế được, khóe miệng cậu bất giác cong lên mà chính cậu cũng không biết. Cho đến khi Thảo Ngân ngừng kêu khóc mà chăm chăm nhìn cậu một cách ngây ngốc, cậu nhớn mày thắc mắc:
“Chuyện gì?”
Thảo Ngân vẫn ngây ngốc nhìn cậu, và rồi tiếp tục ngây ngốc thốt lên:
“Cậu, cậu, vừa rồi cậu cười.”
(hết chương 3)
Xem tiếp: Chương 4: Mẹ Là Trung Tâm Của Vũ Trụ