Nơi Nào Dành Cho Tình Yêu Chúng Ta Chương 38
Chương trước: Chương 37
- Hạ Linh! Em đang ở đâu vậy? – Đầu dây bên kia là tiếng nói gấp gáp của Phong
- Em…
- Min nguy kịch lắm rồi. Cậu ta lên cơn đau tim đột ngột, đã được đẩy vào phòng cấp cứu rồi. Em đến mau đi!
Tôi buông rơi chiếc điện thoại. Lúc đó tôi không còn suy nghĩ được gì, chỉ có thể cắm đầu chạy về hướng phòng cấp cứu. Tôi rất sợ, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi
- Anh Phong! Anh ấy sao rồi?
- Bác sĩ đang cố gắng, anh cũng không biết nữa….
Vừa lúc đó, một ý tá gấp gáp bước ra. Phong nhanh chóng giữ cô ta lại
- Cô ơi, bệnh nhân sao rồi?
- Anh làm thủ tục đi, phải phẫu thuật gấp. E rằng không kịp….
Nghe đến đó, tai tôi ù đi. Trước mắt là một bức màn che phủ. Tôi bần thần ngồi lên ghế phòng chờ. Tôi không khóc nữa nhưng nước mắt cứ chảy ra. “Anh ơi, em sai rồi. Vì em yêu anh ấy, nên anh mới đem anh ấy đi phải không? Em biết anh giận em, nhưng xin anh đừng mang anh ấy đi. Chỉ cần anh ấy còn sống, em sẽ rời xa anh ấy… Nhất định sẽ rời xa….”
Ông Vương và bà Bách lúc đó cũng vừa chạy tới. Ông khá ngạc nhiên khi trông thấy tôi
- Sao cô cũng ở đây?
- Bác yên tâm, cháu sẽ đi ngay bây giờ… – Tôi cố gắng đứng dậy, dù toàn thân đã mềm nhũn ra rồi
- Bác không có ý đó…Cháu cứ ở lại….
Bà Bách gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện, yêu cầu để mình trực tiếp phẫu thuật. Bà nhanh chóng làm vệ sinh, mặc áo mổ bước vào trong. Thời gian trôi qua rất lâu, các y tá trong phòng mổ cứ chạy ra chạy vào, vẻ mặt cực kì căng thẳng. Mấy tiếng sau, bà Bách bước ra, khuôn mặt vẫn còn hằn sự mệt mỏi. Ông Vương và Phong bước lại hỏi tình hình.
- Thật là kì tích. Trong một lúc chúng tôi tưởng đã mất cậu ấy. Dù hiện tại Min chưa ra phòng thường được, nhưng tính mạng đã đảm bảo.
Tôi chỉ cần nghe đến đó, chỉ cần biết hắn không sao, tôi có thể yên tâm mà rời đi rồi. Tôi bước lại nói với Phong:
- Anh Phong, hãy cố gắng giúp anh ấy. Đoạn đường còn lại, em không thể đi cùng anh ấy được nữa rồi!
Nói xong, tôi bước đi thật nhanh, bất chấp tiếng gọi với theo của Phong.
Ngoài trời đang mưa rất to, tôi cũng không để ý, cứ thế mà để những giọt mưa che giấu cho những giọt nước mắt của tôi
“Anh ơi, anh đừng khóc. Em đã rời xa anh ấy rồi!”
Xem tiếp: Chương 39