41 Tiếng mưa rơi nghe mà não lòng, mấy ngày nay bị bão nên trời cứ mưa liên tục. Chẳng ra ngoài và cũng chẳng làm ăn gì được, Hỷ Trân chống cằm nhìn ra màn mưa mà lòng trống vắng.
42 Hỷ Trân nằm dài xuống xa lông:
- Cởi mở lòng mình, thấy nhẹ nhàng hơn, phải không?
Cô nhìn ra ngoài:
- Mưa như thế này không làm gì được, chỉ còn cách ở trong nhà trùm chăn ngủ là sướng nhất.
43 Tại bệnh viện.
Tuấn Tường đi qua đi lại, lòng bồn chồn không yên. Tại sao Hỷ Trân vào trong đó lâu như vậy mà vẫn chưa ra?
Người ngoài nhìn vào cũng có thể đón được: người đàn ông này yêu vợ mình như thế nào.
44 Tuấn Tường chồm người lên, xoay mặt cô lại:
- Giận anh à?
Im lặng.
Tuấn Tường chành miệng, anh ngoắc ngoắc tay:
- Cô Hỷ Trân! Xin đừng giận. Nếu cô giận, chú Tường buồn lắm đó.
45 - Hạnh phúc thì phải cười. Lúc nào, anh cũng muốn nhìn thấy em cười cả.
- Như thế, người ta sẽ nói em khùng.
- Ai nói mặc ai, miễn với anh, em là người con gái đáng yêu nhất thì được rồi.
46 - Tại vì có người nói bây giờ thì yêu nhiều, nhưng mai mốt cưới nhau rồi thì sẽ cảm thấy chán. Nhiều người đàn ông ra ngoài ""ăn phở "" là vậy.
Tuấn Tường nhăn nhó:
- Anh khác, họ khác.
47 Đang cắm cúi bên bản vẽ, Hỷ Trân buông viết thở dài:
- Buồn thật đó, cuối tuần cũng phải làm việc. Biết vậy hôm qua, em về chung với bác gái thăm nhà.
48 - Lần trước, em gọi điện về, chị Hai đã kể hết cho em nghe. Mẹ em đang rất buồn.
Tuấn Tường tức giận, anh đấm tay xuống bàn:
- Thái lâm thật là quá đáng.
49 Hỷ Trân cắm cúi nhặt. Do không đề phòng, cô đã bị sóng biển vỗ mạnh làm té ngã, quần áo nhuộm màu nước biển.
Tử Giao bật cười, cô dùng tay tạt nước vào người Hỷ Trân.
50 Lễ đính hôn của Hữu Trân diễn ra trong bầu không khí vui vẻ. Sắc mặt người nào cũng mang màu hồng, bởi đó là màu của hạnh phúc mà.
Hỷ Trân ở Nha Trang về kịp hôm qua và có thể phụ giúp gia đình.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Đô Thị
Số chương: 50