21 Hạ Pháp nghĩ thực buồn cười, hoàng tử này lúc nào cũng thảnh thơi như vậy. ”Hảo, thần lớn không dám khi dễ bé. ”Đoan Mộc Dĩnh cũng muốn nghiệm chứng võ công của mình đã tiến bộ đến mức nào, Đoan Mộc Dĩnh thân là tướng quân hừng hực nhiệt huyết, lưỡi đao sắc bén của tiên hoàng khai quốc như có linh tính, nó cũng nhẫn nại không được khát vọng muốn giết địch, nhiều năm không nhiễm máu, nó cần máu để làm lễ rửa tội.
22 Muốn hỏi người vô dụng nhất Đoan Mộc gia, đương nhiên câu trả lời là ngũ hoàng tử Đoan Mộc Tuyết, văn không hay võ không giỏi, có tiếng là một tay ăn chơi sống phóng túng, là đối tượng bị hoàng thượng trách phạt hàng ngày.
23 Cát Tường cung đã từng là nơi nữ nhân mà hoàng đế khai quốc yêu nhất ở, vị hoàng hậu này được quân vương sủng ái vài thập niên, khai quốc quân vương vì nàng kiến tạo Cát Tường cung, người nào được ở tại tòa cung điện này, tương lai sẽ là thái hậu.
24 Dương Kiến Thành sợ đến mức tiểu ra quần, thanh âm thê lương hô, “Gia gia, cứu cứu tôn nhi, tôn nhi không muốn chết!”Dương Cẩm Văn nghe hài tử khóc nháo, tim như bị đao cắt, Dương Cẩm Văn cắn chặt hàm răng, cho đến khi cảm nhận được vị máu tanh, hắn thở dài một tiếng, “Hoàng thượng, nếu thần nói cho ngài người kia là ai, ngài sẽ cho Kiến Thành một con đường sống phải không.
25 Cảnh ảo biến mất, Đoan Mộc Dĩnh mơ màng mở mắt, cảm giác có một ánh mắt cực nóng đang nhìn hắn, giương mắt nhìn, thấy Đoan Mộc Thanh Lam đang ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn hắn.
26 Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy tay Đoan Mộc Dĩnh, hai người cùng rẽ vào một ngõ hẻm nhỏ hẻo lánh. Ngay giữa hẻm là một đại môn mở rộng, bên trong giống như một căn phòng lớn, những người lui tới chỉ có học sĩ và các thư sinh.
27 Dực Cánh oán độc nhìn Kỳ Duyên, hắn không dự định ở chỗ này dây dưa, dù sao đây cũng là Tề quốc, hắn không muốn đối mặt với những người tràn ngập địch ý với mình, cần phải đi nhanh.
28 Kỳ Duyên cùng Hạ Pháp được sắp xếp ở tại cung gần Phi Oánh cung, bọn họ cũng được Đoan Mộc Thanh Lam đãi ngộ. Đường dài mệt mỏi, Kỳ Duyên tắm rửa sạc sẽ, tẩy đi bụi bặm, thay lễ phục của Bạc Nhân tộc, Đoan Mộc Thanh Lam triệu kiến hắn.
29 Lương quốc, Vọng thành, trong Mao quý phủ, bởi vì chủ nhân không thoải mái mà bao phủ mây đen. Dạ Dương thất tung nhiều ngày, Mao Qua không hiểu vì sao hắn đi mà không từ giã, những người được phái đi giám thị cũng không thấy hình bóng, phỏng chừng là bị giết.
30 Đêm tối vắng vẻ, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua rừng trúc gây thanh âm chấn động sàn sạt, đi vào giấc ngủ của Dạ Dương. Đây là một ngày an ổn hiếm có của Dạ Dương, tâm tình của hắn thoải mái hơn lúc trước, sau khi tắm rửa xong hắn không còn cự tuyệt ti bào Long Uyên đưa tới.
31 Trữ phu nhân không rõ vì sao Trữ Tiểu Bạch lại thất thường như thế, Trữ phu nhân bị hắn kéo đi, cước bộ của nàng theo không kịp Trữ Tiểu Bạch đang hốt hoảng chạy trốn.
32 Đây là chuyện của mấy năm sau này, chiến tranh dẹp loạn, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, Dạ Dương cùng Long Uyên có cuộc sống hài hòa, phu xướng phu tùy, Dạ Dương một lòng một dạ cùng Long Uyên làm việc buôn bán, các quốc gia bởi vì chiến hỏa mà đồng cỏ bị cháy trụi, trở thành đất phế, gia tộc Long thị nhân cơ hội này làm ăn, khiến công việc của Long Uyên cùng Dạ Dương cũng lu bù lên.
33 Thân ảnh tiều tụy rời đi, mong muốn có thể mang đến vận khí tốt cho chính mình. Trình Thu Vũ lên mã xa đi nhanh khỏi kinh thành, hướng từ đường Trình thị, Trình thị bọn họ theo tiên hoàng xây dựng cơ nghiệp giang sơn, truyền tới đời Trình Thu Vũ, đã gần ba trăm năm.
34 Trình Thu Vũ ngồi bên cạnh bàn, đối diện hắn là người đang nằm trên giường kia. Trong lòng Trình Thu Vũ không thể bình tĩnh, hắn ngồi ở chỗ này yên lặng lắng nghe tiếng hít thở rất nhẹ của người kia, cảm giác sinh mệnh như hỏa diễm lóng lánh nhảy lên.
35 Đoan Mộc Thanh Lam, tay trái chống đầu, nằm dài ở trên giường, hai mắt nhìn về phía trước, trêu tức mỉm cười, “Dĩnh nhi thân yêu, ngươi không thể bỏ lại ta một mình để đi thâu hoan.
36 Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ, đến đây quả là thu hoạch lớn, thứ nhất hắn tìm được một người có tài vì hắn mà làm việc, đến tột cùng có bao nhiêu tài hoa còn chưa biết, chí ít là không hề kém cỏi.
37 Ánh trăng như tơ bạc, lan tỏa khắp không gian. Đoan Mộc Thanh Lam đứng ở trước cửa, đón gió lạnh hiu quạnh, vạt áo phiêu động. Một hắc y nhân quỳ gối trước mặt hắn, Đoan Mộc Thanh Lam giao cho hắc y nhân một phong thư, “Theo đây chấp hành nhiệm vụ.
38 Hiền phi nương nương bất mãn ôm một hài tử khoảng một tuổi trong tay, đứng ở bên ngoài lều trướng, nhìn quân kỳ hắc sắc xa xa đang ào ào đón gió phiêu động.
39 Tố Mạn lui ra sau một chút, hắn đã biết đây là Trảm Nguyệt đao, trong lòng không khỏi kiêng kỵ, đây chính là binh khí giết người không chớp mắt. Ma Dung tộc suy tàn cũng bởi vì Thiên Hồng kiếm bị Trảm Nguyệt đao cùng Huyết Hồn kiếm đánh nát bấy, trận chiến ấy Ma Dung tộc hầu như bị diệt hết.
40 Đoan Mộc Dĩnh mơ mơ màng màng nằm trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, mở mắt, nhìn qua cửa sổ mã xa, trăng đã lên cao, ánh trăng chảy trên mặt đất. Hắn nhỏ giọng nói, “Phụ hoàng, chúng ta xuống dưới, hôm nay chúng ta đi bộ về.