81 Cảnh trong mơ của Đoan Mộc Dĩnh vẫn hiền hòa như trước, hoa đào bay tán loạn bên bờ sông, sắc hoa đào chiếu trên mặt nước tạo thành một mảnh hồng nhuận, Đoan Mộc Dĩnh ngồi ở trên tảng đá, buồn chán đạp đạp hai chân trong nước, ngẩng đầu nhìn trời xanh không mây, cánh hoa hồng sắc bay lượn khắp bầu trời.
82 Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam lạnh lùng nhìn thần thức của các tiên tri này ở trong mộng hóa thành tro tẫn, Đoan Mộc Dĩnh nói: “Bọn họ xâm nhập cảnh trong mơ là vì muốn giết nhi thần, bọn họ cho rằng nhi thần cái gì cũng không có, đơn giản là có thể bị bọn họ giết chết.
83 Đại môn quân doanh Tề quốc mở rộng, từng người từng người tuôn ra, trong đó trọng hình chính là chiến xa trận, mấy vạn kỵ binh chia thành hai bên trái phải.
84 Trình Thu Vũ rên rỉ một tiếng, có vẻ tỉnh lại. Đoan Mộc Dĩnh có chút mừng rỡ, rồi lại tự trách mình vì sao mừng rỡ, hai ngày trước, hắn còn đang hận Trình Thu Vũ đến mức muốn giết chết.
85 Dạ Dương cùng Long Uyên đang áp tải lương thảo mà Tang Gia mua cho quân đội của Vệ quốc, một đường vất vả không cần phải nói, sắp tới được biên giới của Tề quốc, đi qua sơn cốc, phía trước là thành trì Tề quốc chiếm lĩnh, trên đường mệt nhọc, bọn họ nghỉ ngơi và hồi phục một phen.
86 Thái dương chiếu qua khe cửa sổ, tẩm cung của hoàng đế, một mảnh yên lặng, quần áo và phục sức rơi lả tả trên mặt đất, trên giường mất trật tự, áo ngủ bằng gấm vương vãi, Hạng Thiên Khải ôm chặt lấy Dực Cánh nằm trong chăn, sau khi cuồng loạn, hai người uể oải đi vào giấc ngủ, Hạng Thiên Khải nghĩ nếu mình không mệt mỏi như vậy thì sẽ không thể nào ngủ được.
87 Kỳ Duyên xoay người, mở mắt, hỏi: “Ngươi muốn biết cái gì?”“Ta muốn biết chuyện khi còn bé của phụ thân, tại sao phụ thân lại làm tiên tri? Còn có, quen biết với Trầm Thanh Dung thế nào?” Hạ Pháp hiếu kỳ hỏi.
88 Hạng Thiên Khải chưa từng tham gia hành quân chiến tranh, hắn cũng biết ngự giá thân chinh không phải là hưởng thụ, lần đầu tiên ly khai cung thất, hắn không có mang Dực Cánh theo.
89 Trình Thu Vũ lo sợ bất an, nghe được tiếng động lớn xôn xao bên ngoài đại trướng, trống trận rung trời, Vệ quốc đang giao chiến với Tề quốc. Đoan Mộc Dĩnh cùng Phi Nhiễm đánh nhau, sức cùng lực kiệt mà mê man.
90 Hạng Thiên Khải biết rõ sai lầm của mình khiến Vệ quốc bị biệt quốc chiếm đoạt, thế nhưng làm một quốc chủ bị người khác chỉ trích ngay mặt, phi thường xấu hổ.
91 Vệ quốc quốc chủ đã chết, tin tức này khiến hoàng thất và bách tính rung động, quân đội ba nước càng thêm gấp gáp tới gần kinh thành Vệ quốc, các đại thần Vệ quốc lập tức đưa thái tử đăng cơ, Dực Cánh nghe nói Hạng Thiên Khải cùng Phi Nhiễm chết trong đại chiến với Tề quốc, lúc đó Dực Cánh trợn tròn mắt, bi thương đả kích khiến hắn hôn mê tại chỗ.
92 Sáng sớm, Đoan Mộc Thanh Lam rời giường, Đoan Mộc Dĩnh còn đang ngủ say, hắn thương yêu hôn lên mặt Đoan Mộc Dĩnh, thần thanh khí sảng mặc y phục đi ra bên ngoài đại trướng.
93 “Thân phận, chẳng lẽ ngài đảm nhiệm chức quan ở Tề quốc?” Vương Nguyên Võ nghĩ đến Trình Thu Vũ lập công, hẳn là nhận được tưởng thưởng. “Ngạch, cái này nói như thế nào ni, Vương phi có phải là chức quan không?” Trình Thu Vũ có chút xấu hổ hỏi.
94 Đoan Mộc Tuyết cười tủm tỉm đứng ở đại môn của cung điện Vệ quốc, khi Tiêu Tuấn Lương cùng Vương Nguyên Võ thống lĩnh binh sĩ của mình chạy tới trước đại môn hoàng cung, hoàng cung đã không có một bóng người.
95 Đoan Mộc Du trấn an được Đoan Mộc Dư, hắn đi thăm Đoan Mộc Dĩnh, nhìn xem Đoan Mộc Thanh Lam có vì Đoan Mộc Dư mà giận chó đánh mèo với Đoan Mộc Dĩnh hay không.
96 Trình Thu Vũ được Đoan Mộc Dĩnh đỡ trở lại đại trướng của mình, Trình Thu Vũ ngồi ở trên giường, Đoan Mộc Dĩnh dặn Trình Thu Vũ: “Ca ca nghỉ ngơi sớm một chút, tứ ca khẳng định còn uống rượu tới khuya mới về, có chuyện gì thì bảo thị vệ ngoài trướng, bọn họ sẽ chiếu cố ngươi.
97 Đoan Mộc Thanh Lam một lần nữa cùng Tiêu Thanh Phong và Âu Tuấn Trình thương lượng chuyện Tố Vân cung, hắn muốn mượn lực lượng tiên tri của hai nước đánh Tố Vân cung.
98 Nhân sinh trên đời ai không có một cừu nhân, thì là không có cừu nhân, thì cũng có người mình luôn luôn nhìn không vừa mắt. Âu Tuấn Trình là một đế vương, người chết trong tay hắn không phải là ít, hắn cũng có rất nhiều cừu nhân, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ có người dám trả thù mình.