41 Năm ngày sau, quản sự phủ thái tử đưa thiệp đến Mộ gia.
Chu Thị tự mình đón thiệp, nhiệt tình tiếp đón vị quản sự này. Sau khi quản sự rời đi, lập tức sai người gọi đám tôn nữ tới cả.
42 Buổi chiều, người Như Ý lâu tới.
Trên bàn tràn đầy những hộp trang sức, các loại vòng vàng ngọc trai, trân châu phỉ thúy… chất đầy một chỗ, ánh sáng lóa mắt,
Nữ tử trời sinh đối châu bảo trang sức không thể chống cự.
43 Trương Thị nhanh chóng đọc hết lá thư, sau đó kích động nói: “Niệm Xuân, cậu con rốt cuộc đồng ý cho Tử Kiều đến kinh thành. ”
Trương Tử Kiều, là trưởng tử cậu Trương Tuyển, năm nay mười bốn tuổi.
44 Mộ Uyển Xuân có chút phẫn nộ buông tay.
Mộ Nguyên Xuân tựa hồ phát hiện Mộ Uyển Xuân không vui, cười khanh khách nhìn về phía Mộ Niệm Xuân: “Tứ muội, muội chuẩn bị thế nào rồi?”
“Muội bất quá là đi góp vui.
45 Ba ngày sau, đoàn người mợ rốt cuộc tới kinh thành.
Trương Thị, Mộ Niệm Xuân cùng Phong Ca Nhi ra tận cửa chờ, nhìn thấy xe ngựa từ xa, đôi mắt Trương Thị đã phiếm hồng.
46 Trương Tử Kiều sửng sốt, cúi đầu nhìn bên trong bát canh, là một chén canh đậu xanh.
“Muội biết huynh không ăn chua nên nấu canh đậu xanh cho huynh.
47 Mùng mười tháng tám, tiết trời sáng sủa, gió mát hiu hiu, thật là một ngày đẹp trời.
Trương Thị sáng sớm liền rời khỏi giường, chờ mãi không thấy Mộ Niệm Xuân qua, không khỏi âm thầm lo lắng.
48 Chính đường lớn như vậy đã có không ít khách quý.
Mộ Nguyên Xuân hạ thấp tầm nhìn, lộ ra vẻ văn tĩnh nhàn nhã. Mộ Uyển Xuân cũng thu tiễm ánh nhìn, biểu hiện thập phần đúng mực.
49 Hoa sen không có gì gây ngạc nhiên. Những thiếu nữ ngồi ở đây đều xuất thân phú quý, trong nhà ai cũng có hồ sen, không ai lạ lẫm gì hoa sen cả.
Nhưng lời này xuất phát từ miệng thái tử phi, dĩ nhiên mang theo ý tứ khác.
50 Gương mặt Mộ Nguyên Xuân thoáng hồng chuyển sang trắng, ống tay áo không ngừng run rẩy.
Mộ Niệm Xuân dù bận vẫn ung dung thưởng thức gương mặt đầy biến hóa của Mộ Nguyên Xuân, tâm tình thập phần khoái trá.
51 Thứ hai là Du lục tiểu thư Trấn quốc công phủ.
Nàng thướt tha đi lên, trong tay là một cây trúc. Nhẹ nhàng thổi, âm thanh du dương lan tỏa dần hồ sen.
52 Người có tài vừa ra tay, lập tức bộc lộ.
Những đầu ngón tay Mộ Nguyên Xuân lướt trên dây đàn, liên tiếp tạo ra những âm thanh mềm mượt. Khi thì như tiếng nước suối róc rách, khi giống như tiếng trong trẻo nơi núi cao, khi lại dịu ngọt như làn gió.
53 Tề Vương hiển nhiên không cảm thấy thẹn: “Nghe nói Ngũ tẩu thiết Hà Hoa yến, ta nhất thời tò mò, liền kéo thái tôn cùng nhau trốn học. ”
Thái tử phi: “…”
Chuyện này đáng tự hào lắm phải không, vì cái gì mà hắn nói rõ ràng thế?
Chúng huân quý nữ quyến ai chẳng biết tính tình vị Tề Vương điện hạ này, nghe nói vậy đều không nhịn được ý cười.
54 Những gương mặt này thật biểu cảm!
Mộ Niệm Xuân không nhịn được bật cười.
May mắn có một màn ca múa nên nụ cười của nàng không gây chú ý. Hơn nữa, lúc này mọi người đều đang nhìn Lục Vô Song, không ai lưu ý bên này.
55 Thái tử phi trừng mắt nhìn Tề Vương một cái: “Chung thân đại sự, đương nhiên là nghe theo cha mẹ, làm sao đến lượt nó tự chủ trương, đệ nói lời này là có ý gì?”
Cái gì gọi là “tâm tư thiếu niên khó tránh nhất thời?” Diễm Nhi đã có người trong lòng?
Chu Diễm liều mạng nháy mắt với Tề Vương! Thập tứ thúc, thúc đừng có nói lung tung! Nếu như mẫu phi biết, hôm nay hắn lãnh đủ!
Tề Vương tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của thằng cháu đáng thương, chững chạc đàng hoàng đáp: “Ngũ tẩu đừng hiểu lầm, cháu nó tự mình hái hoa tặng chính là xuất phát từ lễ phép, tuyệt không phải vì đại tiểu thư Mộ gia!”
Chu Diễm: “…”
Thái tử phi: “…”
Thái tử phi nhìn về phía Chu Diễm, Chu Diễm làm sao dám nhìn lại, đầu gần như thấp tới ngực, lệ tràn mặt.
56 Sau khi hồi phủ, mọi người tới Tu Đức đường thỉnh an Chu Thị.
Chu Thị mỉm cười hỏi: “Hà Hoa yến hôm nay thế nào? Mọi người không gây ra rắc rối gì chứ?”
“Đương nhiên không có.
57 Trương Tử Kiều yên lặng nghĩ câu nói này, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. * Lộ ra mũi nhọn rất dễ bị người đố kỵ, hiểu được giấu dốt mới là làm người.
58 “Sao cha con có thể đối xử với ta như vậy! Ta rốt cuộc làm sai gì chứ, hắn lại có thể sai hạ nhân tới làm mất mặt ta. ” Trương Thị sáng sớm đã chạy tới chỗ nữ nhi khóc lóc kể lể.
59 Liên tiếp nhiều ngày, Liên Kiều đều ở trong phòng”Dưỡng bệnh”.
Phương mama biện hộ cho Liên Kiều: “Tiểu thư, Liên Kiều hầu hạ bên cạnh cô đã sáu năm, luôn trung thành và tận tâm.
60 Ngày kế, Mộ Chính Thiện không ở thư phòng mà về phòng ở.
Trương Thị thấy Mộ Chính Thiện, vừa kinh vừa vui, mắt sáng lên, vội đón: “Lão gia cả ngày mệt nhọc, thiếp thân liền sai người đi chuẩn bị nước nóng, hầu hạ lão gia tắm rửa.