41
Dương Lạc vịn cầu thang đi xuống, sức lực toàn thân ngỡ bị rút cạn.
Cậu đến đây khi vừa mới rút kim truyền, vì đi quá vội nên ngay cả áo len bên dưới áo khoác cũng không mặc.
42 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Lạc nằm ườn ở đối diện bàn làm việc của Thẩm Hàm, nhìn anh không chớp mắt.
43
“Chị nói gì?” Dương Hoa mở to hai mắt, nhìn thẳng vào chị dâu ở đối diện bàn ăn, “Tết đến Lạc Lạc không về nhà?”
Bao Vân gắp một miếng thịt kho tàu vào miệng, rề rà nói: “Phải, đã bảo với chú là nghỉ đông nó phải học thêm tiếng Anh để chuẩn bị du học rồi mà.
44 Hai tay Dương Lạc đều xách đồ, nên đành nương theo ánh trăng lên lầu. Lúc đi đến đoạn cầu thang cuối cùng, chợt nhiên phát hiện trước cửa có một bóng đen.
45
Buổi sáng, lại là buổi sáng.
Từ nhỏ chú hai đã dạy Dương Lạc rằng: Cuộc đời con người, phải không ngừng đấu tranh với bản thân mình, tận dụng từng cơ hội trui rèn ý chí.
46 Hôm nay mẹ của Dương Lạc ra ngoài mua thức ăn, trên đường về nhà gặp một nữ giáo sư ở khoa khác, họ Hoàng, cũng đi mua thức ăn. Hai người cùng nhau đi về khu nhà dành cho giảng viên.
47
Cầm điện thoại, sau mấy tiếng Tút… Tút… Giọng nói quen thuộc của Nhan Thanh truyền đến.
“Tiểu Hàm đấy à, sao gọi sớm thế?”
Thẩm Hàm bật cười: “Đâu còn sớm nữa? Chắc chắn Hạo Hạo đã dậy được một lúc rồi.
48
“A lô, xin chào. ”
“…Ừm, đây là điện thoại của Dương Lạc phải không ạ?”
“Phải. Tôi là mẹ của thằng bé, nó vừa gặp tai nạn xe, bây giờ đang làm kiểm tra, không tiện nghe máy.
49 Dương Hoa nhìn cháu trai đi đi lại lại ở cửa, lại nhìn ra sắc trời ngày càng tối mịt bên ngoài. Đã được mười lăm phút. Chẳng biết người kia ở đâu, đáng ra bây giờ phải đến rồi chứ.
50 Ngồi trên taxi, cả hai đều không nói gì. Thẩm Hàm quay mặt về phía cửa kính xe, ban nãy ở ngoài không sao, giờ lên xe bật máy sưởi, mồ hôi trên trán bắt đầu ứa ra.