21 Đương nhiên cảm giác chỉ có thể là cảm giác, rốt cục Bạch Phàm vẫn đi đến phòng tiệc, nơi này hiển nhiên đã được đặt trước, bên trong đã có mấy bàn đầy người, lần này đến tham gia đều là cựu sinh viên cùng trường cho nên bên trong có rất nhiều gương mặt quen thuộc, tuy rằng đa phần Bạch Phàm đều không nhớ tên.
22 Bạch Phàm lại uống một ngụm trà, vừa cười vừa nói, “Chị dâu của cậu còn chưa tìm được mà làm sao có thể dẫn đến. ”
Vi Minh Ngạn nghẹn một chút, nhưng đôi mắt lập tức chuyển động, lại tiếp tục cười nói, “Nay mọi người đều đã không còn trẻ, vì sao anh không đi tìm một người đi.
23 Đối với biến cố này, cả đại sảnh yên tĩnh một hồi lâu, hết thảy các cựu sinh viên cùng trường đều kinh hãi nhìn Bạch Phàm và Vi Minh Ngạn, nhất là những người mới vừa ngồi cùng Bạch Phàm, vẻ mặt của bọn họ càng thêm biến sắc.
24 Buổi tối tám giờ, Bạch Phàm đúng giờ nằm xuống giường đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại thì liền mở ngăn chứa bí mật để lấy thư ngày hôm nay của Ân Duệ ra đọc, trên thư không có gì đặc biệt, trước sau vẫn công đạo một chút chuyện đã xảy ra vào ban ngày, nhưng câu cuối cùng trong thư [gần đây trời lạnh, xuất môn nhớ khoác thêm áo choàng] lại làm cho khóe miệng của hắn bất giác run rẩy một chút, hắn vẫn nhớ rõ trước khi ngủ còn bật điều hòa làm lạnh phòng.
25 Bích Thủy cảm thấy hôm nay Giáo chủ rất kỳ lạ. Thứ nhất, bình thường Giáo chủ dậy rất sớm, nhưng hôm nay các nàng bưng chậu nước chờ ở bên ngoài đến khi mặt trời lên cao thì Giáo chủ mới mở miệng gọi các nàng đi vào.
26 “Sao vậy, nghe giọng của cậu có vẻ rất bất ngờ. ” Bạch Phàm thấy tiểu Vương đang cầm thẻ lên máy bay đi đến, hắn liền ra hiệu im lặng đối với tiểu Vương.
27 Khi Bạch Phàm phát hiện trong phòng thiếu một nha đầu bóp vai thì liền hỏi Bích Thủy, Bích Thủy vén y phục thi lễ, nhẹ giọng nói, “Phượng nhi đã gã cho người ta, nàng đã ra khỏi giáo.
28 Nhớ rõ ngày sinh nhật của Ân Duệ là vì sợ quên thì Ân Duệ sẽ nổi giận, về phần Ân Nam Hàn thì phải nhớ rõ là vì bị ép buộc, trong mười năm trước sinh thần của Ân Nam Hàn là ngày trọng đại.
29 “Không nhớ rõ sao, đây là bốn năm trước bởi vì một câu của ngươi mà Phàm cố ý ủ ra. ” Ân Duệ lạnh lùng nói.
Ân Nam Hàn nhướng mày, bốn năm trước…. Hắn bắt đầu nhớ được một chút, hóa ra là lần đó, thảo nào ngày đó uống rượu lại có cảm giác còn kém hơn so với nước lã, hóa ra tiểu hài tử kia ( ://fynnz.
30 “Không được nhúc nhích, đem tiền và két sắt giao ra đây. ”
Hoàn toàn im lặng.
Bóng đen nghẹt thở, bất kỳ ai hùng hổ rống to một câu như vậy mà không hề có phản ứng đáp lại thì đều sẽ bị nghẹt thở.
31 Sắc mặt của Ân Duệ lập tức trắng bệch, “Ngươi, đi ra ngoài. ”
“Giáo chủ?” Bị thô dây thần kinh như Phượng nhi liền lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
“Đi ra ngoài!” Ân Duệ lỗ mãng khiển trách, Phượng nhi bị dọa đến mức run rẩy, cũng không dám nói thêm cái gì nữa, lập tức lui ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại, bất quá, hu hu hu, hôm nay Giáo chủ thật là hung dữ mà.
32 Khi tỉnh lại thì nhìn thấy trên người đang mặc một bộ bạch y bào, ngăn chứa bí mật có đặt giấy viết thư, công văn trên bàn đã được phê duyệt rồi đặt ngay ngắn trên bàn, chuyện kỳ diệu nhất trên đời này cũng không bằng như thế.
33 Bạch Phàm u buồn nhìn chén canh gà ác hầm táo đỏ đặt trên bàn, bị thương là thân thể của hắn ở thế giới kia, vì sao Ân Duệ ở nơi đây cũng phải uống canh? Chẳng lẽ uống thứ này thì có thể bồi bổ thân thể của hắn ở bên kia hay sao? Buổi tối hắn chỉ muốn nhấm nháp mỹ thực chứ không muốn tiếp tục húp loại canh lỏng lẻo như vậy đâu.
34 Công Nghi Tuấn từ chối thật lâu, cuối cùng vẫn kiềm chế không được mà rục rịch ý niệm trong đầu, vươn ra đôi tay tội ác về phía vò rượu còn lại, sau khi mở ra vò rượu thì hắn liền a một tiếng, vì sao lại có mùi thảo dược thế này?
Nhìn thấy là rượu thuốc thì hắn có một chút chần chờ, hắn không có hứng thú quá lớn đối với rượu thuốc, bởi vì rượu thuốc có dược tính, vì vậy hương rượu sẽ bị mất đi một phần, rất khó có mùi vị thuần khiết, nhưng nếu đã mở ra mà không nếm thử thì chẳng phải là rất có lỗi với bản thân hay sao, dù gì hắn làm chuyện này cũng đã mạo hiểm rất lớn rồi.
35 Về sau Tôn Thanh Dật cầu kiến Ân Duệ thêm vài lần, nhưng lần nào Ân Duệ cũng tỏ thái độ mơ hồ, nếu bảo là không hợp tác thì Ân Duệ không từ chối thẳng thừng, nếu bảo là động lòng đối với kế sách đoạt bảo lần này thì thái độ của Ân Duệ lại quá mức lãnh đạm.
36 Tôn Tử viết: Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã. (Việc quân là việc đại sự của quốc gia, là nơi sống chết, là đạo mất còn, không thể không suy xét – sưu tầm)
Binh giả, quỷ đạo dã.
37 Mỗi ngày Bạch Phàm nằm ở trên giường học binh thư xem như an phận dưỡng thương, thời gian thấm thoát trôi qua, bác sĩ thay băng cho hắn bảo rằng vết thương đã đến lúc cắt chỉ.
38 Sau khi Bích Thủy tiễn bước Phượng nhi thì liền lấy ra tay nải giấu dưới đệm giường, nàng ôm tay nải một lúc lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, tựa hồ đã hạ quyết tâm, đem toàn bộ những thứ đáng giá trong tay nải bỏ vào người, sau đó đẩy cửa rồi đi ra ngoài.
39 Ân Duệ nằm mơ, giấc ngủ của hắn luôn luôn thâm trầm và yên lặng, rất ít khi xuất hiện cảnh trong mộng, nhưng hôm nay có thể là vì thay gối đầu nên hắn đã nằm mơ, mà đặc biệt là hắn mơ thấy Phàm của hắn.
40 Tiểu Vương nhanh chóng tìm được thầy dạy vẽ phác họa theo yêu cầu của Bạch Phàm, là một nghệ thuật gia trẻ tuổi, tóc dài đến vai, cổ áo luôn rộng mở, nét mặt u buồn trầm tư, phần lớn thời gian đều im lặng không nói lời nào, nhưng mỗi khi kích động thì vô cùng kịch liệt, hầu như không ai có thể tranh cãi với hắn.