81 Ngay khi Công Nghi Tuấn vẫn nhìn chằm chằm hai người đang ngang nhiên thân thiết bên ngoài xe thì thằng bạn của hắn thật vất vả mới đứng dậy rồi lảo đảo chạy chở về, người nọ lập tức mở cửa xe mà chui vào trong, thở hổn hển vài cái, hắn rùng mình nói, “A Tuấn, chúng ta đi thôi.
82 “Nào, đừng nhúc nhích, chúng ta thay thuốc thôi. ” Bạch Phàm mở ra lớp băng gạc quấn quanh mắt của Ân Duệ. Bởi vì bác sĩ bảo rằng trong một tháng này mắt của Ân Duệ không được gặp ánh sáng, cho nên hiện tại căn phòng hoàn toàn tối om, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến Bạch Phàm, động tác tháo băng của hắn vẫn thoăn thoắt như cũ.
83 “Vừa rồi là ai nói nhớ ngươi?”
“À, là một người bạn khá lâu chưa gặp. ”
“Khá lâu chưa gặp mà đã nhớ ngươi như vậy, thật sự không phải bạn bè bình thường!”
Tuy rằng giọng điệu của Ân Duệ rất bình thường nhưng không biết vì sao Bạch Phàm lại cảm thấy không khí có một chút kỳ dị, hắn cúi đầu cất di động vào túi, nhưng đến khi buông tay ra thì lại bất giác phát hiện vì sao câu này của Ân Duệ lại quen tai như vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút, chẳng phải đây là những gì La Suất vừa mới nói hay sao? Có lẽ nhận thấy Bạch Phàm bỗng nhiên trầm mặc, Ân Duệ lập tức trở nên cảnh giác, liền thay đổi giọng điệu, “Được rồi, ta không hỏi nữa, chẳng phải Phàm đã nói sẽ giới thiệu tất cả bạn bè của Phàm cho ta biết hay sao, chẳng qua ta chỉ hơi tò mò một chút mà thôi.
84 Thành phố Z, trong một quán cà phê được thiết kế đơn giản, bà Bạch vừa mỉm cười vừa liên tục khen cô gái ngồi đối diện, cuối cùng lại tức giận mà mắng thằng con trai của mình vài câu, hai người hàn huyên một hồi, sau đó bà Bạch dành thanh toán tiền cà phê, nhìn cô gái với dáng người yểu điệu lên xe, cho đến khi chiếc xe khuất bóng thì bà Bạch lại thở dài, vốn nghĩ rằng con trai hiếu thảo của mình bình thường không cần nhắc thì cũng nhất định sẽ trở về khi đến sinh nhật mình, vì vậy đã sớm hẹn một loạt cô gái xinh đẹp để con trai xem mắt nhân dịp này, nhưng không ngờ mọi việc đã an bài ổn thỏa lại bị cú điện thoại của thằng con bất hiếu phá hỏng, còn bảo là không trở về.
85 Cùng ngày hôm đó Bạch Phàm lập tức mua vé máy bay, sáng sớm hôm sau liền bay về thành phố Z, ở trên máy bay, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, dù sao đưa Ân Duệ đến một thành phố hoàn toàn xa lạ như vậy thì nhất định lúc nào cũng phải đặt dưới mí mắt, vì vậy lựa chọn tốt nhất chính là đưa về nhà, nhưng lấy lý do gì để đưa về nhà? Cháu? Hù người khác thì có thể, chứ cha mẹ của hắn chẳng lẽ không biết rõ thân thích của mình? Bạn? Tuổi tác chênh lệch cũng quá lớn, càng không xong chính là Bạch Phàm hình như chưa từng dẫn bạn bè về nhà.
86 Công Nghi Bác chạy xe vào khu Cảnh Thái Viên, sau khi tìm vị trí để đỗ xe thì lại nhất thời không đi xuống, hắn gõ ngón tay lên vô lăng một cách lo lắng, sau khi nhìn kính chiếu hậu một lúc lâu thì mới hạ quyết tâm mở cửa bước xuống xe, cầm lấy một đống quà đã chuẩn bị tốt rồi đi đến địa chỉ mà bà Bạch đã cho hắn.
87 “Thật ngoài ý muốn? Thật không ngờ là ta?” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Công Nghi Bác, Ân Duệ hỏi một cách thản nhiên. Tầm mắt của hắn nhìn xuống, lưỡi dao kề sát cổ Công Nghi Bác đang dùng tốc độ chậm rãi khiến người ta sởn gai ốc mà di chuyển, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh lưỡi dao lướt qua làn da, nhìn Công Nghi Bác bị hắn uy hiếp đến mức không dám nhúc nhích, Ân Duệ đột nhiên mang theo ác ý mà cười ra tiếng, “Vừa rồi các ngươi tán gẫu rất thích ý đúng không?”
“Hình như hắn cũng rất thích ngươi, khi nói chuyện với người thì hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của ta.
88 “Alô, Túy Vân Lai, được, giữa trưa hôm nay, tôi sẽ đi. ” Bạch Phàm cúp máy một cách nghi hoặc, cú điện thoại này là La Suất gọi đến, hắn tưởng rằng ngày hôm qua hắn nói chuyện với La Suất thì La Suất sẽ suy ngẫm một trận, không ngờ sáng hôm nay liền nhận được lời hẹn đi ra ngoài dùng bữa, thật sự không hợp với lẽ thường.
89 “Alô, Túy Vân Lai, được, giữa trưa hôm nay, tôi sẽ đi. ” Bạch Phàm cúp máy một cách nghi hoặc, cú điện thoại này là La Suất gọi đến, hắn tưởng rằng ngày hôm qua hắn nói chuyện với La Suất thì La Suất sẽ suy ngẫm một trận, không ngờ sáng hôm nay liền nhận được lời hẹn đi ra ngoài dùng bữa, thật sự không hợp với lẽ thường.
90 Khi Bạch Phàm lái xe đến hộp đêm mà La Suất đang ở thì không khỏi cau mày, bởi vì người lui đến nơi này sẽ không đơn giản như vậy, nhưng lúc này Bạch Phàm không có nhiều tâm tư để bận tâm đến chuyện này.
91 Tư tưởng từ trong hỗn loạn dần dần trở nên thanh tỉnh, duy nhất cảm giác được chính là toàn thân từ trên xuống dưới giống như bị nghiền nát, còn có thân thể ấm áp đang kề sát ngay sau lưng, Bạch Phàm giật mình, nhưng trong nháy mắt liền cảm giác được cái loại cọ sát trơn nhẵn một cách khác thường kia ( ://fynnz.
92 Một năm nào đó, vào một ngày nọ
“A, vì sao lại không thấy nhỉ, rốt cục ở nơi nào. ” Bạch Phàm mở ra cái rương để tìm quần áo, hắn nhớ rõ bộ y phục cổ trang mà Ân Duệ mặc đến đây đã được hắn giặt sạch rồi cất ở trong này rồi mà.