21 Gánh nước và ăn sáng xong, Mạnh Kỳ cầm chổi vội vã rảo bước đi đến Thiện Tâm Viện, muốn hỏi Trương Viễn Sơn và Giang Chỉ Vi xem sáng nay gõ chuông như vậy là vì chuyện gì.
22 Lúc trước, Mạnh Kỳ vẫn luôn phiền não không biết bao giờ mới được rời khỏi Tạp Dịch Viện, giờ đột nhiên được thông báo ngày mai tới Vũ Tăng Viện báo danh khiến hắn như bị sét đánh giữa trời quang, đầu óc choáng váng vừa mừng vừa sợ.
23 Mạnh Kỳ vừa giận vừa sợ, ra sức vùng vẫy một hồi. Chân Quan khí lực cũng không yếu, bị Mạnh Kỳ giãy dụa như vậy vẫn ra sức bóp chặt. Hoảng loạn qua đi, Mạnh Kỳ phát hiện tuy hô hấp có chút khó khăn nhưng còn không tới mức ngạt thở, ngược lại hai tay Chân Quan bị mình hãm trụ, hô hấp có phần khó khăn.
24 Nghe thấy Chân Diệu phân phó, Chân Đức còn đang ngạc nhiên liền tươi cười, bước tới phía trước. “Vâng, Chân Diệu sư huynh. ”Sau hơn nữa năm rèn luyện võ công, lại được ăn uống đầy đủ làm hắn cao lên không ít, khí lực cũng biến chuyển hơn trước, quay nhìn Mạnh Kỳ nhỏ hơn hai tuổi, trong mắt tràn đầy vui mừng cùng kích động.
25 Theo nhịp điệu hô hấp, nội lực của Mạnh Kỳ từ đan điền mà ra, di chuyển qua ba cửa ải, thông Mệnh Môn, nhập Nê Hoàn, cuối cùng dừng lại ở Thiên Trung, hoàn thành một vòng xuyên suốt, trăm sông đổ về một biển.
26 “Chát… chát…”Từng âm thanh va chạm vang lên. Mạnh Kỳ biết hắn và Chân Diệu còn một khoảng cách chênh lệch rất lớn nên đã sớm chuẩn bị tâm lý, không ngờ tới lúc chính thức giao thủ mới phát hiện sự chênh lệch giữa đôi bên lại lớn đến vậy.
27 Gió lạnh như dao cắt xuyên qua da thịt khiến Mạnh Kỳ dù đã thay tăng bào cùng quần áo bên trong cũng run lên vì lạnh. Hắn vội vận chuyển Thiếu Lâm tâm pháp, đồng thời để cho nội lực trong người chậm rãi chảy xuôi để xua đi giá lạnh.
28 “Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vẫn lạnh lùng như vậy sao!” Mạnh Kỳ khẽ nhếch miệng cười. Lần trước tiến vào Luân Hồi thế giới, là tiểu Ngọc Phật bị vỡ làm hai mảnh khiến Mạnh Kỳ hoài nghi chuyện đó có liên quan tới nó nên đem chôn nó ở phía sau Tạp Dịch Viện, hy vọng có thể ngăn chặn việc triệu hoán của chi chủ.
29 Cảnh tượng trước mắt dần hiện ra rõ ràng. Ánh sáng chiếu qua tán cây tạo thành những vệt lốm đốm trên mặt đất. Mạnh Kỳ cẩn thận, cảnh giác nhìn ra xung quanh nhưng không phát hiện thấy dấu hiệu địch nhân sẽ tập kích.
30 Bốn phía đều là kẻ địch nhưng Mạnh Kỳ lại không chút nào hoang mang, trường đao vút lên đỡ lấy trường kiếm của người bán hàng rong, thân thể hơi trầm xuống, tùy ý để cho chủy thủ của lão đầu đâm vào lưng mình nhưng đã tránh được chỗ hiểm yếu, đồng thời làm cho lảo giả vừa chơi hồ cầm không thể đâ trúng mục tiêu đã định.
31 Mưa như trút từ trên trời đổ xuống ngăn cản tầm nhìn, không gian đang yên tĩnh bỗng biến thành ồn ào càng dễ để che giấu ám khí. Trong làn mưa, tững mũi tên Bạch Vũ theo làn nước lao vút tới, vụt ẩn vụt hiện như vừa thoát ra từ cửu ngục.
32 Mặt trời sau cơn mưa hiện lên rực rỡ, nước suối chảy róc rách trong khe núi. Dưới chân núi, ngay đầu con đường trọng yếu lên núi xuất hiện một đám võ tăng mặc hoàng y, gần đó là mấy khách điếm đơn sơ, mấy khu chợ tạm vang lên từng tiếng ồn ã.
33 Trương Viễn Sơn trầm ngâm một lát rồi vui vẻ nói. “Chận Định sư đệ chính là đồ đệ tốt của gia sư, tên hiệu là Trảm Nghiệp Phật Đao. ”“Trảm Nghiệp Phật Đao?” Lâm Biệt Tuyết lẩm bẩm nhắc lại rồi cười lớn.
34 Bách Biến Thư Sinh – Quảng Thừa Vọng nổi tiếng với tài dịch dung cải trang và khinh công thượng thừa, chỉ trong một cái hô hấp hắn có thể di chuyển trong không gian nhỏ hẹp, giờ này đang tìm cách thoát khỏi kiếm quang nhắm vào mi tâm, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện dù có làm gì thì đối phương đều đoán trước được.
35 Tại Đại Hùng bảo điện. “Phương Trượng, thương thế của ngài sao rồi?” Sau khi bọn người Mạnh Kỳ rời đi, lão tăng có lông mày trắng nhìn Tâm Tịch đại sư ân cần hỏi thăm.
36 Năm mươi tên Thiết Lang binh, mỗi tên đều mang trong tay một thanh trường đao cao bằng nửa người, ngồi trên lưng ngựa, mỗi đao chém xuống là một thân hình yếu ớt, hoảng loạn bị cắt làm hai nửa, máu tươi văng tung tóe.
37 “Cứ như vậy rời đi? Đại sư đang nói đùa sao?” Mạnh Kỳ đứng ngay dậy, giọng nói chứa đầy chính khí và nghiêm túc. “Phương Trượng đại sư, đại sư cho chúng ta đều là đám sợ chết hay sao?”“A di đà Phật! Lão nạp không có ý đó, nhưng các thí chủ đều đã bị thương…” Tâm Tịch đại sư nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng ông cũng không nói, Thiếu Lâm đã quyết định bỏ rơi cơ nghiệp này, có ở lại thủ vệ cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
38 Lời vừa nói ra, thân thể Thang Thuận đã như bay phóng tới trước mặt Tề Chính Ngôn và Mạnh Kỳ. Võ công của Thang Thuận chỉ xếp gần cuối trong bốn cao thủ dưới trướng Đóa Nhi Sát nhưng dù sao cũng là Khai Khiếu cường giả, Tề Chính Ngôc không dám khinh thường, trướng kiếm chém ra thành một vòng cung như hoàng hôn phủ kín, phòng thủ vô cùng nghiêm cẩn.
39 Trên mặt đất, máu đen nhúc nhích xếp thành dòng chữ lớn:“Chi nhánh nhiệm vụ một: Giết chết cao thủ Chưởng Thượng Càn Khôn, một trong Tứ Đại Tiên Thiên của trận doanh đối địch.
40 Bên dưới Lưu Ly tháp, Tâm Tịch đại sư tươi cười nhìn Đóa Nhi Sát rồi nhẹ giọng bảo. “Thí chủ, thương thế của ngươi không nhẹ đâu. ”“Vẫn còn dư sức để giết ngươi.