Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 320 - 24
Chương trước: Chương 319: Mượn Một Giọt Máu
Ngày xưa thường là dao thớt, bây giờ là thịt cá trước người ta, thực là báo ứng!
Trong lòng hắn thở dài, thu lại cảm xúc trong lòng, ngay ngắn đứng ở nơi đó, nhìn như cơ thể xương cốt trong phòng thí nghiệm….
- Lưỡng giới thạch đó là mắt trận của trận pháp sao….
Mạc Ngôn gật gật đầu, không có vẻ gì kinh ngạc.
Trước khi tiến vào pháp trận này, hắn đã cảm thấy hơi thở quen thuộc của lưỡng giới thạch, hơn nữa cũng mơ hồ đoán được đồ này phần lớn là mắt trận của trận pháp này.
Bởi vì sớm đã có dự liệu, cho nên lúc này hắn không có vẻ kinh ngạc.
Nhưng nếu vị họ Dương trung niên nam tử kia ở đây, tuyệt đối có thể kinh ngạc tới mức con mắt rơi xuống mặt đất…
Lưỡng giới thạch vừa nói, sớm nhất là từ trong miệng hắn nói ra, mục đích đơn giản là tìm một vật hy sinh. Nhưng trên thực tế, gọi là lưỡng giới thạch thực ra là thuận miệng bịa ra, ít nhất trong đầu hắn, món đồ này căn bản không tồn tại, chỉ là vạch người nhập cục mồi….
Nhưng thế sự kỳ diệu, đúng tại nơi này.
Hắn thuận miệng bịa đặt mồi, lại thực sự tồn tại trong pháp trận này!
May mắc hắn lúc này ở đây, nếu không sau khi nghe hài cốt nói, nhất định sẽ phun một ngụm máu ra….
- Pháp trận này làm sao có thể phá vỡ?
Mạc Ngôn vội tìm Hắc Miêu, nén lại những nghi vấn trong lòng, nói thẳng đến điểm mấu chốt.
Cằm hài cốt kẽ mở khẽ khép, phát ra khàn khàn mang theo một tia cười trào phúng, nói:
- Mỗ gia nếu như phá vỡ được pháp trận này, sao lại có thể gặp ngươi chứ?
Mạc Ngôn đối với cách xưng này không quen, có điều vẫn tốt, lời nói của tên này còn coi là thực thà, không có rung đùi đắc ý khoe chữ, nếu là động một chút lại lại lừa đảo, hắn không dám bảo đảm mình có thể nhảy dựng lên, đem khối xương này nấu nhừ…
- Vậy ngươi biết lai lịch của toà pháp trận này hay không?
Mạc Ngôn hỏi.
Hài cốt gật đầu, ngữ khí hơi có vẻ thổn thức , nói:
- Theo mỗ gia biết, toà hai giới thập vạn pháp trận này chính là nơi thiết kế của Vân La đạo cung …
Mạc Ngôn ngẩn ra, lập tức cắt lời, nói:
- Đợi đã, ngươi nói trận pháp này là do Vân La đạo cung thiết kế?
Hài cốt bị ngắt lời, có vẻ không vui, nhưng sau khi nghĩ tới chính mình hẳn là thời khắc giác ngộ nào đó, không tình guyện gật đầu nói:
- Không sai, đây chính là trận pháp do Vân La đạo cung thiết kế, cũng là nơi nuôi thạch …
Mạc Ngôn nói:
- Nơi đây ít nhất cách Vân La đạo cung mười mấy dặm xa, cự li cách Vân La đạo cung chính thức sợ rằng còn xa hơn, bọn họ tại sao muốn lập pháp trận ở đây? Còn nữa, ngươi lúc nãy nói là nơi dưỡng Thạch là có ý gì?
Hài cốt cười nhạo nói:
- Ngươi là từ nơi hương dã nào tới vậy? Sư trưởng của ngươi không có nói cho ngươi biết Vân La đạo cung năm đó là uy phong ra sao sao?
Mạc Ngôn cười cười, không để ý đến lời cười nhạo của hài cốt, nói:
- Ta thật sự không biết, làm phiền ngươi nói rõ chút.
Thấy Mạc Ngôn nhũn nhặn, hài cốt xem như tìm thấy sự ưu việt nói:
- Vân La đạo cung lúc còn tồn tại, phạm vi rộng trăm dặm vì có sở hạt, đừng nói là mấy chục dặm xa, là trăm dặm rộng, cũng chưa từng thoát khỏi quản hạt. Trong phạm vi đạo cung quản hạt, nhìn không khỏi bình thường, không khỏi quan phủ. Nhưng nếu như có tu sĩ tiến vào, nhất định phải báo trước, nếu không, kết cục tốt nhất cũng bị lão đạo buộc đi làm khổ dịch. Hoặc là đồng tử hái thuốc, hoặc là công nhân đốt lửa, thậm chí còn có người bị kéo đi làm vật thử thuốc lô dỉnh ( nổ), quả nhiên là bá đạo vô cùng….
Vân La đạo cung năm đó đã uy phong như vậy? Cũng như là người xuất thế.
Trong lòng Mạc Ngôn thì thầm một tiếng, lại hỏi:
- Vậy cách nói dưỡng Thạch kia là sao?
Hài cốt nói:
- Dưỡng thạch là nơi dưỡng thạch, có gì mà cách nói? Như thế dễ hiểu, dựa vào mặt chữ liền có thể nghiền ngẫm ra, ngươi không thể đến điều này cũng không biết chứ?
Có chút dừng lại, hắn dừng tầm mắt trên người Mạc Ngôn, nhìn thấy quần áo cổ quái trên người, bỗng nhiên nói:
- Mỗ gia ngủ say đã lâu, không biết ngày tháng, các hạ có không cho biết, nay là ngày nào tháng nào, triều đại nào?
- Không có thời gian đâu mà nói những lời vô nghĩa với ngươi, ta muốn đi tìm bạn ta, vấn đề của ngươi để nói sau đi...
Đổi lại là lúc bình thường, khẳng định là Mạc Ngôn sẽ có vấn đề với bộ xương này, hơn nữa hắn còn không ngại trả lời các vấn đề của đối phương. Nhưng bây giờ cơ hội không thuận lợi, hắn không có tâm tư giải đáp những vấn đề về bộ xương này.
Thực ra vấn đề về triều đại, câu nói đầu tiên là có thể trả lời hoàn tất nhưng trong lòng Mạc Ngôn rất rõ, bộ xương của vị tiên sinh này khẳng định là không phải là cái gì là công nguyên, cũng không có cách nào tưởng tượng ra là có ai thời đại hoàng đến tồn tại như thế nào. Cho nên chỉ cần hắn mở miệng trả lời thì tiếp theo sẽ gặp càng nhiều những vấn nghi vấn. Nói tóm lại dù là hỏi hay trả lời thì cũng đều mất nhiều thời gian…
Mạc Ngôn nói có vẻ như là rất không khách sáo, Hài Cốt không khỏi phẫn uất, y nhớ lại năm đó người dám nói chuyện với mình như vậy không có nhiều, vậy mà hôm nay lại gặp phải người như vậy… Đáng tiếc là lúc này y chỉ là một bộ xương, ngay cả cái nhíu mắt cũng không có cách nào để biểu hiện ra đành phải cắn răng để sự khó chịu trong lòng vậy.
Sau khi thoáng biểu đạt sự bất mãn, y cũng không biểu hiện sự kiêu ngạo như lúc trước.
Đầu tiên là y đã nhận rõ hình thức, cũng có sự giác ngộ, không ngờ là đã chọc giận Tiểu tử này.
Tiếp theo là, y hiểu rõ hơn so với Mạc Ngôn, cái mạng già của mình còn muốn tiếp tục giữ lại trên đời này, đường ra duy nhất chính là theo sát Mạc Ngôn, còn phải giống như một nô bộc dù là sống hay chết cũng phải xung phong về phía trước. Nếu như Mạc Ngôn gặp phải nguy hiểm gì thì y cũng chẳng có được kết quả gì tốt đẹp. Nói tóm lại, giọt máu kia của Mạc Ngôn không chỉ cứu sống y mà còn thực tế còn như khế ước của sự sống chết. Một cái lông tơ của Mạc Ngôn cũng không được mất nhưng nếu như Mạc Ngôn chết thì nhất định y cũng sẽ tan thành mây khói.
Ngoài ra vẫn còn một lý do nữa để y phải giúp Mạc Ngôn.
Y cũng không biết là đã ngủ say trong cái trận pháp này bao lâu nhiêu năm rồi, tự nhiên tỉnh lại y cô đơn cũng là điều đương nhiên. Y không ngờ là lại càng ở trong này thì càng không chịu nổi sự dày vò của nỗi cô đơn cho nên y phải giúp Mạc Ngôn dời khỏi chỗ này. Nếu không kết cục chờ đợi y sẽ hoặc là cùng tiêu vong với Mạc Ngôn, hoặc là tiếp tục chịu đựng sự giày của những giấc ngủ say và cô đơn...
- Mỗ gia cho rằng ý tưởng lúc này dời đi mới là thượng sách, hai tòa trận pháp này vô cùng huyền diệu với tu vi của ngươi lợi hại của ngươi có thể phiêu du được...
Hài Cốt chỉ trầm mặc trong hai giây rồi bắt đầu hiến kế.
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Tôi không thể dời nơi này đi được, vừa rồi tôi đã nói rồi, bạn của tôi cũng vào đây trước tiên tôi phải tìm thấy cô ta đã.
Hài Cốt thấy ngữ khí của Mạc Ngôn có vẻ kiên quyết, một lúc lâu sau lại hỏi:
- Chẳng lẽ bạn của các hạ là nữ tu sĩ?
Mạc Ngôn vừa cảm ứng được túc khí của Hắc miêu, xác định phương vừa thuận miệng nói:
- Sao có thể khẳng định được?
Hài Cốt nghe thấy hỏi vậy tự cho là mình đã có được đáp án nhận tiện nói luôn:
- Một chữ tình khó nhất là khám phá, tu vi của ngươi không sâu, khám phá cũng bình thường. Hơn nữa nhìn tướng mạo, tính tình cũng khẳng định được người này đương nhiên là một cô gái. Nếu như mỗ gia đoán không sai cô ta phải là nữ nhân của ngươi.
Nói ra sự duy đoán lần này của mình y không kìm nổi rung đùi, không kìm lòng nổi, rất là tự đắc. Chỉ không có râu cằm nếu không sẽ vuốt một cái để tỏ rõ sự oai phong.
Tâm trạng của Mạc Ngôn có chút không yên nhưng sau khi nghe xong những câu này, y cũng không nhịn được cười nói:
- Ta chưa mạnh đến thế đâu.
Hài Cốt không hiểu ý này, hỏi:
- Xin chỉ giáo cho?
Mạc Ngôn nói:
- Nói hay lắm, ngươi sẽ chọn một con mèo giữa đường sao?
Hài Cốt sợ run run một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói:
- Bạn của ngươi là yêu miêu sao?
Mạc Ngôn gật đầu không nói gì nữa.
Chương 321: Nguồn gốc Lưỡng giới thạch
Hài Cốt nói:
- Trái lại mỗ gia đã nhìn lầm ngươi rồi, không vứt bỏ bạn bè cũng coi như là người có tình có nghĩa... Nhưng, tình nghĩa quá nhiều thường sẽ có những suy nghĩ không sáng suốt.
Mạc Ngôn ngắt lời, nói:
- Được rồi, ngươi có thời gian ở trong này giáo huấn ta chi bằng hãy nghĩ cách giúp ta tìm bạn đi...
Hơi dừng lại một chút, hắn liếc mắt nhìn Hài Cốt lại nói:
- Ngươi cứ luôn miệng nói là tu vi của ta nông cạn, nghe khẩu khí này lúc còn sống chắc hẳn ngươi là một cao thủ?
Hài Cốt lắc lắc bộ xương đầu, ngạo nghễ nói:
- Lúc còn sống, lúc này cũng là...
Mạc Ngôn nói:
- Nếu đã như vậy thì ngươi hãy thăm dò đường giúp ta đi...
Nói xong có một Hài Cốt phía sau nói:
- Chính là bên này, chỗ này hẳn là ngươi quen...
Hài Cốt không khỏi im lặng... thăm dò đường thì không hề gì, vốn là y định xung phong đi phía trước cho dù là Mạc Ngôn có không nói thì y cũng làm như vậy. Điều duy nhất khiến y không thể chịu nổi Tiểu tử kia là hắn quả nhiên không tốt, ngay cả một chút sùng kính với cao nhân cũng không có.
Nhớ tới sự ngạo nghễ của mình trong lòng Hài Cốt không khỏi có chút xấu hổ và giận giữ, thực sự là mắt đã vứt cho người mù nhìn mất rồi...
- Nhanh lên...
Mạc Ngôn thúc giục nói.
Mắt Hài Cốt nhảy lên mấy cái rồi quay người bước đi.
Đi ra ra hơn 10m cảnh sắc bắt đầu thay đổi.
Hài Cốt giơ tay đao bướng bỉnh đáng yêu chém một nhát lên không trung, mũi đao lóe sáng, ánh sáng màu xanh, sau khi thu màu xanh lại thì cảnh sắc lại khôi phục lại như bình thường…
Hài Cốt đi nhanh lên phía trên, chỉ một bộ xương đã dập nát nói:
- Bộ xương này cũng giống như mỗ gia, đều chết trong Lưỡng giới thập phương. Nếu nó có người sống đi vào nó sẽ có đủ các loại ảo ảnh để mê hoặc đối phương. Nếu thực hiện được thì nó sẽ hút máu của đối phương, một lần nữa hồn lại được ngưng tụ lại…
Mạc Ngôn hiếu kì nói:
- Nghe ngươi nói như vậy chẳng lẽ khi còn sống ngươi đúng là một đao phủ sao?
Hài Cốt trầm mặc một lát rồi nói:
- Trước 50 tuổi mỗ gia đúng là một đao phủ. Sau năm 50 tuổi, mở khổ hải tu chân khí nên rất ít khi giết người...
Mạc Ngôn nói:
- Lại nói tiếp, còn chưa thỉnh giáo danh tính của ngươi.
Hài Cốt nói:
- Thế tục ta sớm đã quên rồi, nhưng thực ra ngươi có thể gọi mỗ gia ta là Thập Tam ...
Mạc Ngôn không khỏi ngẩn người ra, đây là cái tên đạo gì vậy?
Tuy Hài Cốt không quay đầu lại nhưng cũng cảm nhận được sự kinh ngạc của Mạc Ngôn, liền giơ đao tay lên giải thích:
- Cái đao này đã truyền qua 13 đời cùng thời gian với mỗ gia cũng phải có mấy trăm năm rồi. Chém không biết bao nhiêu là kẻ thù. Dù là người phàm tục đã vào con đường này chỉ có nó luôn cùng với mỗ gia...
Thì ra lấy đao làm hiệu cho mình... Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Ta họ Mạc, gọi là Mạc Ngôn.
Hài Cốt nói:
- Mạc Ngôn không phải là nói, không nói cũng do dự, tên rất hay...
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Đúng vậy, đúng là rất hay...
Nói ra cái tên này thực ra cũng không phải là Mạc Thiếu Thanh đặt mà là mẹ của Mạc Ngôn quyết định. Cho đến giờ, Mạc Ngôn cũng đã quên gần hết khuôn mặt của mẹ mất rồi. Hắn chỉ còn nhớ mẹ qua cái tên của mình mà thôi.
Bước trên đường lại gặp tiếp mấy cái Hài Cốt, đều bị Thập Tam chém hết...
Song Mạc Ngôn lại từ từ không cảm ứng được tức khí của Hắc miêu nữa.
Trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng. Hắn bắt đầu cùng Thập Tam nói chuyện phiếm, tâm đầu ý hợp đồng thời hắn cũng hi vọng có thể tìm thấy manh mối từ miệng Thập Tam.
- Thập Tam, Lưỡng giới thạch này rốt cuộc là có lai lịch gì? Dưỡng thạch là cách nói gì vậy?
Thập Tam nói:
- Lúc này ngươi đã ở trong nũi, đương nhiên không biếy lai lịch của hai giới thạch? Hay là trong lúc vô ý ngươi đã xông vào nơi này?
Mạc Ngôn nói:
- Cứ nói như là hữu ý trong lúc vô tình mà xông vào đi...
Hữu ý trong lúc vô tình?
Thập Tam không có lông mày nhưng vẫn nhăn, buộc lòng phải giải thích:
- Lưỡng giới thạch thuộc hành thổ của Ngũ hành cũng là ngũ hành chi thực, về bản chất mà nói chính là một linh vật hiếm có trong thiên hạ.
Nghe đến đó trong lòng Mạc Ngôn không khỏi nhảy dựng lên, Ngũ hành chi thực?
Sau khi trở về từ Thế giới Bỉ Phương, hắn liền đặc biệt mẫn cảm với Ngũ hành chi thực, không ngờ trong này lại nghe thấy Ngũ hành chi thực... Ngũ hành thuộc hành thổ, thì đương nhiên là chính là thổ đúng là hiện nay hắn đang có nhu cầu cấp bách tìm kiếm đồ vật này.
- Có câu là: Săn bắn chưa mòn giày sắt thì chưa có sự nỗ lực… chuyến này đúng là như thế.
Hắn mừng thầm trên mặt cũng là không lặng lẽ.
Thập Tam liền khẩn trương nói:
- Nếu như chỉ có Ngũ hành chi thực thì cũng chưa coi là gì, rốt cục là mỗi tu sĩ đều có nhu cầu về linh vật thiên địa này, chân khí thiên về Hỏa, đối với linh vật hành thổ cũng không có hứng thú gì. Nhưng hai giới thạch lớn nhất cũng không chỉ có linh vật thuộc hành thổ mà là ở chỗ có thể khai thông không gian khác.
Mạc Ngôn ngẩn ra nói:
- Không gian dị độ?
Thập Tam nói:
- Tu vi của ngươi còn thấp, chưa nghe nói qua không gian dị độ cũng không có gì là lạ…
Mạc Ngôn nói;
- Không phải là ta chưa nghe nói chỉ là ta cảm thấy lạ, chẳng lẽ từ trăm ngàn năm trước đã có không gian dị độ sao?
Thập Tam nói:
- Tại sao lại không có? Cái này vốn là có thể gọi là Thế giới bên ngoài, tuy là rất ít không gian và địa chỉ nhưng cũng không có nghĩa là nó không tồn tại…
Mạc Ngôn nói:
- Là ta quê mùa, mời ngươi tiếp tục nói.
Thập Tam nghe thấy chữ mời rất vừa lòng, bộ xương cũng ưỡn ngực lên mấy phần rỉ tai nói:
- Mỗ gia cũng không biết lai lịch cụ thể của Lưỡng giới thạch chỉ biết là những lão gia luôn bảo là nó có tồn tại. Trước khi Vân La đạo cung biến mất những lão gia này lấy Lưỡng giới thạch làm cơ sở bày ra hai trận pháp. Thứ nhất là vì tài sản của nó, thứ hai là để hôi tụ linh khí thiên địa, nuôi dưỡng thạch thần… Nghe nói, chỉ cần sau khi nuôi dương linh thạch thì Lưỡng giới thạch mới cho thể thông được không gian dị độ.
- Là tu sĩ, đương nhiên là ngươi biết, linh khí thiên địa đã bắt đầu khô cạn từ nghìn năm trước, còn ta là tu sĩ muốn sống lâu thì nhất định phải dời khỏi chỗ này, đi tìm kiếm chỗ có có nhiều linh khí mới có hi vọng được. Còn thoát ra khỏi thế giới này chỉ có hai cách. Một là tu thành đại chân nhân, cũng là cái gọi là Dương thần chi cảnh. Hai là mượn linh vật thiên địa của Lưỡng giới thạch để có đường thoát ra… Nhưng muốn tu thành đại chân nhân rất gian nan. Cả vạn năm mỗ gia cũng chưa thấy có được người như vậy. Còn nữa nếu muốn tu thành đại chân nhân thật vũ trụ to lớn có chạy đi đâu cũng không được…
- Nói tóm lại, Lưỡng giới thạch đối với việc thành chân nhân cũng vô dụng, nhưng đối với những tu sĩ vô vọng mà nói thì trong lòng cũng có chút vui vẻ. Lại nói tiếp, các tiền bối ở Vân La đạo cung cũng không có chủ ý này.
Nghe Thập Tam nói đoạn này, Mạc Ngôn đâu có sợ mình là tu sĩ, hơn nữa trong tay còn nắm Lưỡng giới thạch huyền bí hơn cả Vũ trụ, hắn vẫn có cảm giác nghe người ta nói như cũ hơn nữa còn là đề tài Tiên hiệp...
Thực sự là khiến người ta hoa mắt, mê muội...Mạc Ngôn thầm nghĩ rằng nếu mình sinh ra sớm từ mấy ngàn năm này thì dường như có thể thán một câu là Không một mình. Tuy thiên địa linh khí đã sớm bắt đầu khô kiệt nhưng là từng bước hoàn thiện chứ không phải là biến mất hoàn toàn. Thực ra mà nói Mạt pháp của mấy ngàn năm trước và Mạt pháp của thời đại này là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau. So sánh ở thời đại này vị trí của Mạc Ngôn coi như là thấp, thấp pháp thời đại như vậy vị trí của Vân La đạo cung chính là cao võ, chính là cao võ, cao pháp năng lượng.
Điều mà họ gọi là vật với phân, có thuộc tính giống người thì tóm lại là sẽ không tự hấp dẫn lẫn nhau. Nếu có thể, thực sự Mạc Ngôn rất muốn đến vị trí của thời đại Vân La đạo cung, để lĩnh hội một chút phong thái của những vị tiền bối...
- Với tụ linh trận, nghiên cứu kĩ thuật xuyên qua không gian, cái này cũng đủ là sự cao cấp hàng đầu.
Mạc Ngôn lắc đầu thở dài, những tiền bối từ mấy ngàn năm trước khiến hắn vô cùng khâm phục.
Tuy là trong tay hắn có Thế giới Bỉ Phương cũng như nắm giữ một con đường lớn để thoát khỏi Thế giới. Nhưng loại này thực ra cũng là tếp thu bị động, là gen di truyền ở con người không được coi nắm giữ thực sự. Cái này giống như là kế thừa gia tài hàng tỷ của các đại gia, cũng giống như là có thể mua được toàn bộ Thế giới nhưng trên thực tế .
Chương 322: Yêu khí ngút trời
Mạc Ngôn tự cho là thông minh, hơn nữa cũng có nhiều của cải nhưng so với những tiền bối mấy ngàn năm còn kém xa, không khác gì gặp phải sư phụ ngay cả xách giày cũng không được…
Sau khi Mạc Ngôn thở dài liền tiếp tục nói với Thập Tam rằng:
- Thế núi trong Vân La gập gềnh, hơn nữa linh khí thiên địa cũng không đồng đều. Vân La nói những bậc tiền bối thiết hạ đại trận ở chỗ này, hội thụ tất cả những linh khí bốn phương bày ra hai đại trận pháp này. Lại nói tiếp đây là chuyện trước khi Vân La đạo cung biến mất, nếu vẫn còn ….. thì thời gian khoảng một giáp thì Lưỡng giới thạch có thể xuất hiện. Đáng tiếc là thế sự biến đổi, hai trận pháp này bốn mươi năm sau Vân La đạo cung đã biến mất li kì.
Đối với những bậc tiền bối ở Vân La đạo cung mà nói có thể là thất bại trong gang tấc, nhưng với hậu bối chúng ta đó là một con đường lên trời. Lại nói tiếp, tuy Vân La đạo cung là thánh địa của Đạo gia nhưng hành sự cũng cực kì bá đạo, trong mắt bọn họ đừng nói gì đến những người phàm phu tục tử chứ kể cả những tu sĩ cũng chỉ như con kiến. Cho nên, tu sĩ không có cái gốc căn bản để hướng tới kính nhi viễn chi…
Nói đến đây bỗng nhiên hắn lắc đầu nói:
- Thôi, dù có nói thế nào thì bọn họ cũng là tiền bối tiên hiền. Cũng có công lao hiển hách đối với Thế giới này nhưng cũng không phải là mỗ gia là hậu bối mà có thể tùy ý bình thuật… Hơn nữa, trận Lưỡng giới thập phương này cũng coi như để bọn họ lưu lại cho hậu thế đi.
Mạc Ngôn nghe đến đó trong lòng đã rõ, mặc dù trước mắt người kia là cao nhân nhưng dư âm của thời đại Vân La đạo cung thự ra vẫn còn… Nếu không thì y cũng không thể biết nguyên nhân thực sự mà Vân La đạo cung biến mất.
- Thập Tam huynh, huynh là người của triều đại nào? Cách năm Vân La đạo cung biến mất bao nhiêu năm?
Mạc Ngôn hỏi.
Nghe thấy Mạc Ngôn gọi mình là huynh, trong lòng Thập Tam vui sướng, sương ngực lập tức ưỡn thêm mấy phần nói:
- Mỗ gia là người Tần, họ Doanh, tên Nhâm Hảo…
Doanh Nhâm Hảo?
Mạc Ngôn tìm tòi nhanh trong đầu một lần, trong lòng không khỏi sợ hãi, Doanh Nhâm Hảo này chính là xuân thu thời kì Tần Quốc, Tần mục công sao?
Tần Mục Công chính là nhân vật trước Công Nguyên, tính như vậy thì cái tên hiệu Thập Tam hẳn là đã có từ hơn hai nghìn năm nay…
Thập Tam tiếp tục nói:
- Nói đến Vân La đạo cung, thực ra không biết rốt cục nó có biến mất ở thời đại kia không, Mỗ gia chỉ biết nó biến mất ít nhất cũng được một ngàn năm rồi…
Mạc Ngôn không khỏi ngạc nhiên nói:
- Vậy sao ngươi biết nó? Nghe khẩu khí của ngươi hình như là rất quen Vân La đạo cung, không biết lại còn tưởng ngươi và Vân La đạo cung là cùng một thời kì.
Thập Tam liếc nhìn Mạc Ngôn một cái, ngữ khí có vẻ khinh thường nói:
- Không có ai sinh ra là đã có toàn trí toàn năng của một con người. Mặc dù Mỗ gia tán tu như vậy nhưng mà cũng không có nghĩa là sư trưởng của Mỗ gia cũng không biết điều này…
Mạc Ngôn không khỏi xấu hổ, hắn không có sư trưởng và truyền thừa chính quy. Theo bản năng hắn cảm thấy người khác cũng như vậy, như vậy cũng là một loại biết chướng.
Thập Tam lại nói:
- Nói tiếp Mỗ gia cũng có vấn đề muốn hỏi ngươi, không biết có được không?
Mạc Ngôn biết y muốn hỏi cái gì, nhân tiện nói luôn:
- Không cần hỏi, ta sẽ cho ngươi đáp án trực tiếp… Với ta mà nói, ngươi là người của hơn hai ngàn năm trước.
Vừa rồi vì vội vã tìm Hắc miêu, hắn không có thời gian trả lời vấn đề này. Bây giờ cũng đang đi tìm Hắc miêu, chân không ngừng, mắt cũng không ngừng, miệng cũng luôn tục, cho nên hắn cũng không thuân miệng mà trả lời mấy câu này…
Đã có hơn hai ngàn năm sao?
Thập Tam không khỏi ngẩn ra nói:
- Nước Tần còn tồn tại không?
Mạc Ngôn liếc nhìn y một cái nói:
- Nước Tần từ sớm đã không còn nhưng ngươi cũng đừng quá đau buồn. Mặc dù nước Tần không còn dù là bao nhiêu năm thì cũng hoàn thành đan thư, địa vị của nó là không thể thay thế được…
Hắn đọc sách sử, có trí nhớ rất cao, chỉ cần tìm tòi trong đầu một lần sau khi lục tìm tài liệu có liên quan đến Tần quốc hắn đã mơ hồ đoán ra.
Hắn nói cực kì ngắn gọn, nhưng điểm mấu chốt thì không sai một chữ.
Sau khi Thập Tam nghe xong liền lẩm bẩm nói:
- Tần Nhị thế đã tiêu vong rồi sao?
Trong lòng y rất buồn, cũng không hoàn toàn là vì Tần Quốc đã diệt vong. Y là tu sĩ, đối với thế tục đã không còn nhiều hứng thú, điều thực sự để trong lòng y mãi không biến mất chính là đã ngủ say ở chỗ quái quỷ này hơn 2000 năm… Nước đã mất rồi, y không để ý nhưng những cố nhân đâu? Chỉ e bây giờ đã sớm biến thành nắm đất vàng.
Thập Tam có chút cảm xúc, Mạc Ngôn cũng không để ý đến y nữa hắn tiếp tục tìm kiếm.
Có nước cũng tốt, cố nhân cũng vậy, đã sớm mất từ mấy ngàn năm nếu vì bộ xương này mà ưu phiền thì quả là đã ứng với câu cách ngôn lo lắng thay cổ nhân.
Mạc Ngôn không có thời gian di tìm tri kỉ, thậm chí ngay cả Lưỡng thạch giới cũng gác lại bên đầu, với hắn mà nói việc cấp bách bây giờ là phải tìm được Hắc miêu.
Lại nói tiếp, lúc Thập Tam nhắc tới Lưỡng giới thạch Mạc Ngôn mới giật mình hiểu được, vì sao lại tiến vào trước Lưỡng thạch giới. Đầu tiên là Lưỡng giới thuộc hành thổ, tốt hơn cả Thế giới Bỉ Phương. Tiếp theo, nếu Lưỡng giới thạch là thạch linh xuất hiện thì có thể tìm kiếm được không gian dị độ. Cái này đối với việc tìm kiếm Vân La đạo cung mà nói đồng nghĩa với việc có sự trợ giúp cực lớn.
Ngoài hai điểm này ra người trước trọng dụng với Mạc Ngôn, người sau có Hắc miêu trọng dụng.
Nhưng không biết tại sao, Mạc Ngôn lại tiềm ẩn một dự cảm, Lưỡng giới thạch đối với hắn mà nói còn có một tác dụng quan trọng hơn.
Chỉ là loại cảm giác này lúc ẩn, lúc hiện, nó luôn hiện lên trong đầu rồi lóe lên như điện, cho nên không thể không coi trọng nó. Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì lại thấy không có đầu mối gì.
- Thôi, dù có thế nào thì tập trung lực chú ý trước, tìm được mèo cũng bớt lo đi. Những chuyện khác đợi sau khi tìm được nó rồi suy nghĩ tiếp…
Chỗ Lưỡng giới thạch thập phương này đối với người khác mà nói không thể nghi ngờ gì nữa nó là hiểm cảnh trong hiểm cảnh. Nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, ít nhất là cho tới bây giờ hắn cũng chưa thấy có áp lực gì…
Lúc này, trong lòng hắn đã có quyết định, nếu mười phút sau không tìm thấy Hắc miêu thì cũng không mến khách nữa, đến bạo lực phá bỏ và dời đi nơi khác. Hắn có bổn mạng hồn kiếm trong tay, chỉ cần hấp thu toàn bộ tính mộc của trận pháp làm mất đi sự cân bằng thì trận pháp này hoàn toàn tê liệt lộ ra điểm sơ hở sẽ là điều tất nhiên. Bản chất của trận pháp chính là cân bằng và tuần hoàn, khi nó lộ ra sơ hở thì phá trận pháp chỉ còn là vấn đề thời gian.
- Chúng ta đi về hướng bên kia đi…
Mạc Ngôn chỉ tay về phía giữa trường học để Thập Tam dò đường.
Thập Tam im lặng gật đầu thay đổi phương hướng đi về phía trước.
Vừa mới đi được hơn 10m, trên mặt đất bỗng có trấn động…
Loại chấn động này bắt đầu cũng không mạnh mẽ lắm chỉ hơi rung rung, nhưng hai giây sau sự dung động của mặt đất bắt đầu tăng lên, phảng phất như có thiên quân vạn mã từ phương xa chạy đến.
Thập Tam và Mạc Ngôn cùng quay đầu mhìn về hướng Đông nam, mặt đất bị trấn động chính là truyền từ hướng này đến.
- ầm ầm…
Sự chấn động càng ngày càng tăng, một tiếng nổ cực mạnh truyền đến từ phía Đông nam.
Tiếp nổ rất mạnh làm đau cả màng nhĩ lỗ tai người nhưng không có lửa hoặc khói…
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày, hai đường lông mày một lát sau đã dãn nở ra.
Lúc này cùng với tiếng nổ mạnh kia, có yêu khí phóng lên cao từ phía đông.
Yêu khí này cực kì mạnh, hơn nữa còn dữ tợn, sau khi bay lên không gia bỗng nhiên đánh hướng về phía Mạc Ngôn.
Yêu khí ào ào chạy đến kèm theo cả sự hung ác và bá đạo.
Thập Tam đứng mũi chịu sào, y nhìn thấy yêu khí bay đến cuồn cuộn, hai điểm hốc mắt có vẻ rung động từ trong đáy lòng y vô cùng hoảng sợ!
Người trước mặt Mạc Ngôn tự xung là cao nhân, thực tế y đúng là một cao nhân. Luận về tu vi, ít nhất là ở thời đại Mạt Pháp y cũng không kém những người được gọi là cao nhân.
Nhưng thực ra loại cao nhân này thực ra chỉ là tương đối chứ không phải là tuyệt đối.
Trước mắt yêu khí đang ào ào bay tới, cao nhân Thập Tam lập tức cảm thấy mình thực sự yết ớt.
Loại yếu ày là một loại của cảnh giới, cũng là trình tự áp chế một loại sinh vật.
Không thể kháng cự, cũng không thể ngăn cản.
Trong lòng Thập Tam dâng lên một sự hoảng sợ mà trước nay chưa từng có, vì thế y đã làm một hành động nằm ngoài sự dự đoán của mọi người.
- Đông…
Cả người Thập Tam run rẩy, trong một nửa giây toàn bộ khung xương đã tán đi tự mình ngụy trang thành một bộ xương khô…
Mạc Ngôn không khỏi há mồm trợn mắt…
Chương 323:Trùng phùng
Thân là tu sĩ, Mạc Ngôn rất vừa lòng với bản thân. Tuy chưa nói tới là hài hòa nguyên vẹn nhưng ít ra cũng đạt tới cảnh giới chắc chắn. Cái gọi là lấy vật hỉ thì ít ra cũng phải đạt được đến cảnh giới vững chắc. Không được bi quan, sợ hãi. Nhưng lúc này, hắn có thể cảm nhận được trước mặt cao nhân Thập Tam kia hắn còn cảm thấy tâm trạng mình giống như mặt bị vỡ ra vậy…
Người này chính là cao nhân ư?
Hơn nữa, còn đến từ mấy ngàn năm trước, xưng là lão Tần.
Y nghẹn họng nhìn chằm chằm vào bộ xương khô trong góc phòng, trong lòng hiểu rõ là có vạn ngựa giày xéo...
- Coi như ngươi đã mất hết sự tiết đáo của người Tần mất rồi...
Một lúc lâu sau Mạc Ngôn thở dài, dở khóc dở cười.
Nghe xong câu này, Thập Tam giả chết trong góc phòng, trọng lòng cảm thấy hổ thẹn...
Nếu là khi còn sống, vừa rồi khi lần khung xương giả chết kia hắn đã không làm được
Thâm thù huyết hải, kẻ ác cười sống chết cũng không sợ, duy chỉ cầu niệm. Câu này cũng không phải là cường điệu, mà là nắm đó hắn vẽ người rất chân thực. Nếu để cho y sống thêm một lần nữa. Y tự hỏi nếu lúc trước đã dám đem chọc thủng lỗ ông trời kia. Nhưng điều đáng tiếc chính là lúc này y chỉ là một linh hồn, hơn nữa vì ngủ quá lâu nên ý thức cũng sớm đã bị tê liệt. Hơn nữa khi cảm nhận được yêu khí bá đạo cũng như một sinh vật đang không chế mình vậy. Y càng phóng đại bản năng đã chết trong mình. Lúc này theo bản năng cả người và xương cốt đã chết rồi…
Nói tóm lại, phản ứng vừa rồi của y hoàn toàn là do bản băng, đợi khi ý thức đã ổn định thì ngược lại cũng muộn rồi.
Nhưng không an ủi chính là không an ủi, trò hề chính là trò hề, ngay cả khi trong lòng hắn có chút uẩn khúc thì cũng không thể giải thích được.
Huống hồ đây cũng không phải là cơ hội để giải thích…
Vậy yêu khí ào ào bay đến cũng không phải là giả. Lúc này trong lòng y vô cùng xấu hổ cũng không dám đứng lên cùng kề vai chiến đấu với Mạc Ngôn…
Tuy nói rằng không có ổ trứng tồn tại nhưng nếu Mạc Ngôn chết đương nhiên là sẽ kèm theo tai ương nhưng không đánh vẫn không chạy sao? Hắn thấy sau khi yêu khí đột kích, với cơ thể nhỏ bé của mình nhất định là không thể ngăn cản được. Một khi đã như vậy, thoạt nhìn Tiểu Bạch Kiểm thông minh có lẽ cũng chỉ có thể chạy trốn bằng con đường này…
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Chỉ cần Mạc Ngôn tự chạy đi thì đó cũng coi như là một mệnh lệnh rồi.
Thập Tam suy bụng ta ra bụng người, y đoán chắc Mạc Ngôn sẽ xoay người chạy đi trong nháy mắt…
Nhưng nằm ngoài dự đoán của y, Mạc Ngôn không hề chạy trốn.
Chuyện này, không chỉ có Tiểu tử kia không chạy trốn mà ngược lại lão thần đó còn đứng ở khắp nơi rỗi rãi châm chọc mình một câu…
Tình hình này là gì vậy?
Trong lòng Thập Tam vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Y nghi ngờ nếu Mạc Ngôn có chuyện thì tai ương nhất định sẽ đến. Người này không chỉ thoải mái đối mặt với tai ương mà thậm chí còn liếc nhìn như chẳng có vấn đề gì?
Đang ngạc nhiên, yêu khí kia đã ào tới.
Lúc này Mạc Ngôn ung dung xoay người cười về phía yêu khí…
- Ha, xa xa đã cảm nhận được hơi thở của cô, coi như là đã tìm được cô rồi…
Yêu khí đầy trời bỗng tắt, một âm thanh trong trẻo được truyền đến.
Thập Tam giả chết, lúc này linh hồn đã đến cực hạn, không chỉ có ngăn cách nội lực mà còn chắn cả ngoại lực. Cho nên y cũng không thể nghe được âm thanh trong trẻo này…
Mạc Ngôn cười nói:
- Để cho cô làm tiếp ứng bên ngoài, cô lại cố tình chạy vào bên trong, chịu khổ cũng xứng đáng lắm.
Yêu khí tán đi, Hắc miêu xuất hiện rõ ràng trước mặt hắn.
Nó chậm rãi rơi từ trên không trung xuống, thở dốc, mắt nó có vẻ mệt mỏi nhưng cũng có vẻ ung dung thoải mái.
Bầu trời đầy yêu khí vừa rồi không phải đến từ trong trận pháp, mà là ngưng kết từ yêu quái này là đại yêu cảnh của Hắc miêu.
Yêu khí bừng bừng bộc phát, Mạc Ngôn đã cảm thấy hơi thở của Hắc miêu, cho nên lúc này khi thấy Hắc miêu hắn cũng không kinh ngạc một chút nào.
- Người này cũng chẳng có gì thú vị, tôi xông vào không phải là lo lắng cho anh sao?
Trên miệng Hắc miêu cũng không nhận thua, nói:
- Hơn nữa, dựa vào cái gì mà nhất định tôi phải nghe theo lời của anh?
Mạc Ngôn cười, cũng không phản bác, hắn có thể nhìn ra được lúc này Hắc miêu có vẻ là rất có tinh thần nhưng thực ra là đã rất mệt mỏi rồi.
- Mệt muốn chết rồi có phải không?
Mạc Ngôn cười hỏi.
Hắc miêu còn ra vẻ, che dấu sự mệt mỏi không cam chịu rụt rè trước mặt Mạc Ngôn nhưng sau khi nghe những câu này rốt cục cũng không nhịn được, đầu lưỡi màu hồng phun ra, hề hề nói:
- Mệt thành chó rồi…
Trận yêu khí vừa rồi giày đặc vô cùng, cách xa mấy trăm mét đã làm cho cao nhân Thập Tam sợ tới mức giả chết nhưng thực tế đây chẳng qua cũng chỉ là sự bùng nổ khi vào bức đường cùng. Không chỉ không có cách kéo dài mà hơn nữa còn làm động đến trung tâm.
Chẳng qua là từ trước đến nay nó đều muốn mạnh mẽ, lại càng không thể để mất thể diện trước mặt Mạc Ngôn được. Sau khi nhìn thấy Mạc Ngôn vẫn muốn cứng rắn đấu khẩu với hắn.
Mạc Ngôn cười cười, đi qua rồi ngồi xổm xuống đưa tay vuốt lưng Hắc miêu nói:
- Ngươi đừng động đậy, để ta giúp ngươi chải chuốt một chút.
Hắc Miêu có phần hơi cứng nhắc nhưng lập tức thả lòng, dả bộ nói:
- Nói chuyện đi…
Là một tu sĩ đích thực, hơi thở không giống với ma khí của cô gia. Nhìn thuộc tính của nó chỉ như một nhưng thực ra cũng rất tốt không chỉ có thể giết người mà còn có thể cứu người, hơn nữa phần lớn các sinh vật đều dùng được. Có thể gọi là chìa khóa vạn năng.
Hắc miêu tuy là yêu quái nhưng cũng không từ chối lòng tốt của Mạc Ngôn. Vừa rồi đã định dấu sự tổn thương đi nhưng nếu chậm chễ việc chải chuốt thì ít nhất cũng phải 2 năm mới khôi phục lại được năng lực. Tu sĩ đích thực của nhân loại thực khí rất thuần khiết chỉ cần hấp thu một chút cũng hơn cả đan dược từ mấy ngàn năm trước.
Đương nhiên, tuy Hắc miêu là yêu nhưng tu cũng là huyền môn chính tông, loại thiên môn tà đạo học cấp tốc này cũng là khinh thường.
Nó uể oải nằm ở đó, thích chí hưởng thụ sự chải chuốt của Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn cười hỏi:
- Dọc đường cô gặp phải cái gì? Sao lại mệt muốn chết vậy?
Hắc miêu thở dài nói:
- Đừng nói nữa…
Nó thở dài nói về chuyện sau khi vào trận pháp của Thập Phương.
Sau khi Mạc Ngôn nghe xong nói:
- Cô cũng gặp ảo ảnh sao?
Sau khi Hắc miêu kể về chuyện sau khi bước vào tàn tháp một cách mạch lạc.
Đầu tiên là nó gặp phải các cuộc tấn công, sau đó là bị ánh mắt quỷ dị dụ dỗ, cũng may là nó tỉnh táo. Trên đường tương kế tự kế, cuối cùng là bình yên vô sự đến đây.
Mà những cái này không phải là những khó khăn mà thực ra là lâm cào cảnh hỗn loạn,
Nó gặp được những cảnh giống y như Mạc Ngôn, ngoài nội dung ra thì bản chất hoàn toàn giống nhau.
Chẳng qua thần hồn của nó không phải là tu sĩ, tuy linh thức mạnh nhưng cũng không có cách gì loại bỉ ảo ảnh như của Mạc Ngôn. Nó chỉ có thể dựa vào sức mạnh của tu vi để phá trận. Nhưng sức lực cũng có hạn, e rằng nó ngưng kết yêu đan, yêu nguyên đến cuối cùng cũng bị kiệt sức.
Dọc đường, Hắc Miêu cũng không biết là đã phá bao nhiêu ảo ảnh. Nhất là cái chiến trường cổ có liên quan đến ảo ảnh. Đối mặt với cái vô cùng vô tận kia, bọn chúng truy sát không chịu dứt, bất đắc dĩ nó phải vận dụng được yêu đan ……….
Lúc đó nó cực kì oai phong thực ra cũng là suy yếu đến cực điểm rồi.
Cũng may là sau khi xông nó liền cảm thấy hơi thở của Mạc Ngôn.
- Đúng là nguy hiểm thật, suýt nữa thì lật thuyền trong cống ngầm…
Hắc miêu tức giận nói:
- Không biết là ai bố trí cái trận pháp quỷ quái này, nhan hiểm thiếu đạo đức quá đi.
Mạc Ngôn không khỏi bật cười nói:
- Cô thực sự không biết ai đã bố trí trận pháp này sao?
Hắc miêu ngạc nhiên nói:
- Đương nhiên là không biết… Nhưng nghe anh nói thì có vẻ như tôi có biết?
Chương 324: Thực ra ta là người tốt.
Mạc Ngôn nói:
- Tòa trận pháp này tên là Lưỡng giới thập phương trận, chưa nghe nói sao?
Hắc miêu lắc đầu nói:
- Lưỡng giới thạch thì tôi biết, chúng ta không phải vì cái này mà đến sao? Về phần Lưỡng giới thập phương trận, tôi chưa nghe nói nó có quan hệ với Lưỡng giới thạch?
Mạc Ngôn cười nói:
- Lưỡng giới thạch chính là mắt của trận pháp Lưỡng giới thập phương, nó còn quý hơn so với tưởng tượng của tôi…
Hắn nói đến chỗ quý báu nhất của Lưỡng giới thạch, nhất là nói đến Lưỡng giới thạch có thể thông đến không gian dị độ. Hai mắt Hắc miêu liền sáng lên như tuyết cứ như là đã thấy được đường về nhà rồi vậy…
- Mạc Ngôn, nghe ý trong lời nói của anh thì hình như đã biết người bày trận pháp, nói mau, rốt cục là ai?
Hắc miêu hỏi.
- Nói đến người bày trận pháp này… Sơn Nguyệt, trận pháp này cách Vân La đạo cung rất gần, chẳng lẽ cô không có nghi ngờ gì sao?
Mạc Ngôn cười hỏi.
Đầu tiên Hắc miêu ngẩn người ra, sau đó nó lập tức phản ứng, hai con mắt đảo quanh nói:
- Anh nói là... chỗ này có bút tích của trận pháp Lưỡng giới thập phương.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi đã thu thập manh mối chính là như vậy.
Dừng lại một hắn nó lại nói:
- Tôi thấy có chút hơi kì lạ, địa vị của cô cũng không kém với đệ tử chân truyền trong Vân La đạo cung, sao lại không biết việc này nhỉ?
Hắc miêu cúi đầu có vẻ xấu hổ, nó thấp giọng nói:
- Đương nhiên là địa vị của tôi không thấp nhưng vì từ nhỏ đã quá bướng bỉnh. Năm lên 6 tuổi đã bị cấm đủ điều trong Vân La đạo cung đến lúc thành niên cũng không được ra khỏi đạo cung. Lúc tôi còn nhỏ, nghĩ là cả ngày chỉ có ăn chơi, ngay cả việc tu hành cũng không để tâm đến. Đừng nói là chuyện bên ngoài đạo cung mà ngay cả chuyện bên trong đạo cung tôi cũng không để ý tới. Mặc dù có tò mò hỏi mấy câu nhưng người lớn lấy cớ tôi còn nhỏ không chịu nói cho tôi nghe...
Nói đến, nó có chút buồn bã:
- Trước đây tôi đồng ý dụng tâm thì bây giờ cũng không đến nỗi là không tìm thấy đường về nhà...
Trong lòng Hắc miêu có chút kì lạ, Mạc Ngôn nhẹ nhàng vỗ nhẹ an ủi mấy câu.
- Tôi không sao...
Dù sao thì Hắc miêu cũng không phải là người thường, nó hỏi:
- Sao người này biết đường mà đến đây nhỉ? Nhìn bộ dạng của anh hình như là thoải mái hơn tôi rất nhiều.
Lúc này Mạc Ngôn mới định thần lại, không mảy may có vẻ gì là hỗn loạn. Lấy lại tinh thần Hắc miêu có chút không phục. Năng lực của mình đúng là có hơn người này nhưng cũng không đến mức thoải mái như thế chứ? Đến mồ hôi cũng không ra một hạt, thực sự là làm cho người ta tức chết đi được…
Mạc Ngôn cười nói:
- Đừng quên tôi là tu sĩ nhưng lại có vũ khí lợi hại trong tay.
Hắc miêu nói:
- Vũ khí lợi hại? Là chuôi bổn mạng hồn kiếm của ngươi sao?
Mạc Ngôn gật đầu đem những chuyện mà mình gặp được nói lại một lần nhưng không đợi hắn nói xong, Hắc Miêu chợt nhảy vào:
- Thì ra là những cây cọc đã giữ ngươi lại, chả trách tôi lại mơ hồ cảm thấy tức khí của anh trong trận pháp này…
Dừng lại một chút, nó lại tức giận nói:
- Chặt cây cũng không chặt cho sạch sẽ một chút, anh có biết những cây cọc đó cũng khiến tôi thê thảm không hả?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô cũng thấy tôi lạ à? Nếu như không chém gần hết những cây cổ thụ ấy thì cô sẽ còn thảm hại hơn nhiều.
Đương nhiên là Hắc miêu hiểu được đạo lý này, chỉ là khi ở cùng chỗ với Mạc Ngôn nó không nhịn được muốn đấu khẩu với hắn vài câu. Nhất là bây giờ, vừa mới thoát được khỏi cảnh nguy hiểm, dù là tâm lý hay sinh lý thì đều cần phải được ổn định một chút. Mà đấu võ mồn thì dường như là lựa chọn không tồi cho liệu pháp tâm lý.
- Người này … trên đường còn thoải mái hơn mình không ít đâu…
Sau khi Hắc miêu hít một tiếng liền hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm gì, lại xông vào trận sao?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Đây là điều đương nhiên, đã vào được rồi, vậy nhập Bảo Sơn không phải là một đạo lý sao? Cô đừng có nói với tôi là không có hứng thú với Lưỡng giới thạch đấy nhé.
Hắc miêu bĩu nói:
- Đương nhiên là tôi có hứng thú, không phải anh đồng ý tặng cho tôi rồi sao?
Lúc này bộ lông của Hắc miêu được Mạc Ngôn chải chuốt cũng đã khá hơn nhiều, nó đứng lên hỏi:
- Tiếp tục xông vào trận thì nhất định phải chú ý đến con Mắt Cầu kia, vật đó quả thực là rất quỷ dị. Nếu tôi đoán không sai thì đó chính là trận linh.
Mạc Ngôn chú ý thấy Hắc miêu nói đến trận linh chứ không phải là thạch linh, hắn nói:
- Vì sao lại không phải là thạch linh?
Hắc miêu nói:
- Lưỡng giới thạch là linh vật thiên địa, sau khi sinh ra linh thức có lẽ là hung bạo thậm chí là tàn ác nhưng tuyệt đối không ác như vậy…
Sự giải thích của nó rất đơn giản, Mạc Ngôn nghe rất rõ.
Đã là linh vật đều là những bản thể quan trọng trong thiên địa, linh thức là quan trọng nhất. Còn việc quan trọng nhất e là nó đại diện cho sự tà ác, cũng khiến cho người ta thấy tao nhã và có tinh thần hơn. Còn Hắc miêu gặp phải ánh mắt quỷ dị kia và hỗn loạn, hơn nữa Ngũ hành lộn xộn càng giống như là một tụ hợp của những sự rối loạn vậy.
Nhìn tình hình trước mắt, con mắt kia hơn nửa là trận pháp vận hành dựa vào linh thể.
- Tôi sẽ chú ý đến con mắt kia nhưng bây giờ tôi thấy, hình như nó đang trốn tránh tôi…
Mạc Ngôn nói.
Lời này của hắn đều không phải là những cảm giác tốt đẹp của mình mà là căn cứ vào đủ loại dấu hiệu mà đến.
Hắc miêu gật đầu nói:
- Anh nói không sai, đúng là nó đang trốn tránh anh … Bổn mạng hồn kiếm của anh cũng gần giống với hơi thở của cây nơi này. Nó cũng không dám ra ngoài, hẳn là sợ anh. Nếu không thì từ lúc anh chém hết rừng cây kia nó đã liều mạng nhảy đến chỗ anh rồi. Đối với trận pháp mà nói, cân bằng Ngũ hành là điều quan trọng, nếu đúng là trận linh thì không thể ngồi im được.
Dừng lại một chút, nó nhìn xung quanh nói:
- Anh có cảm thấy cảnh sắc nơi này có thay đổi không?
Lúc này, môi trường cũng giống như thường ngày, không có gì thay đổi. Nhưng nếu quan dõi và quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, dù là hoa cỏ, cây cối hay là các loại công trình cũng đều mất đi chút linh động, nó càng ngày càng trở lên cứng nhắc, không linh hoạt.
Sau khi Mạc Ngôn mở tâm nhãn ra một lúc liền nói:
- Thuộc tính của cây bị mất đi nhiều rồi. Trận pháp này đang bỏ đi tường đông, bổ sung tường tây. Ngũ hành thủy sinh mộc, ta muốn là không đoán sai, nước của Trường Hồ đang giảm xuống không ít.
Mắt Hắc miêu bỗng nhiên sáng lên, nói:
- Nếu nói như vậy thì chúng ta không có đầu mối trong đảo. Sau khi dùng bổn mạng hồn kiếm của ngươi trực phá những cây đó, chưa biết chừng trận pháp sẽ tự sụp đổ mất!
Mạc Ngôn lắc đầu nói:
- Cách này không thể thực hiện được.
Hắc miêu ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Mạc Ngôn giải thích:
- Có ba nguyên nhân, thứ nhất hứng thú bổn mạng hồn kiếm của tôi tuy là lớn nhưng cũng phải cần nghỉ ngơi và tiêu hóa. Ít nhất nội trong 3 tiếng nó cũng không có cách nào tiếp tục cắn nuốt những cái cây kia được nữa. Thứ hai, tôi e rằng một khi trận pháp này hỏng sẽ có khả năng ảnh hưởng đến mắt trận, mục tiêu cuối cùng chính là chúng ta và Lưỡng giới thạch. Cuối cùng ta vẫn không muốn chúng ta bị biến thành một đống bột vụn. Cuối cùng điều tôi lo lắng nhất chính là…
Hắn vươn tay, cảm nhận được không khí trên không trung đã có chút ngưng trệ, hắn nói tiếp:
- Sơn Nguyệt, cô đừng quên, tòa trận pháp này còn có ở thế giới hiện thực ở giữa, nếu không gian bên trong bị hỏng thì bản thân trận pháp này cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Đên lúc đó, ai dám khẳng định máy vạn học sinh của Đại học ANH sẽ không bị thương tổn? Thậm chí là cả chết nữa?
Hắc miêu trừng mắt nhìn nói:
- Tôi vẫn luôn nghĩ là anh lạnh lùng, thậm chí là người có máu lạnh… Anh thực sự cũng biết để ý đến sinh mạng của người thường hay sao?
Xem tiếp: Chương 325: Cổ Hòe (1)