Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhất Phẩm Phong Lưu Chương 288-1: Ván Bài

Chương trước: Chương 287: Hung Án Vườn Trường (2)



- Lúc tôi tiếp xúc qua vụ án. Rất ít khi tiếp xúc phải vụ vừa mới bắt đầu đã đi vào đường cùng, cụ thể hung án này chúng ta có thể gọi là vụ án giết người hoàn mỹ.

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Anh có biết, sau khi vụ án này đi vào đường cùng cảnh sát đã làm một chuyện ở góc độ tư duy, một lần nữa xem kĩ lại vụ án. Mà lúc thay đổi lại lối suy nghĩ anh thử đoán xem tôi nghĩ tới điều gì?

Cô cũng không vội nói cho Mạc Ngôn biết mình đã phát hiện ra 4 hình xăm mà nói đến vụ án của chính mình.

Mạc Ngôn cười cười nói:

- Tôi đoán… khẳng định là cô liên tưởng đến tự sát hoặc là chuyện tử vong ngoài ý muốn.

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Vì sao lại nói như vậy?

Mạc Ngôn cười nói:

- Bởi vì vô vừa mời nói vụ án giết người hoàn mỹ… thực tế trong mắt tôi, một vụ mưu sát không thể tính là một vụ án giết người hoàn mỹ được, giết người hoàn mỹ hẳn là tử vong ngoài ý muốn hoặc là tự sát. Nói cách khác, theo cảnh sát đến hiện trường vụ án này đã chấm dứt! tôi thất đây mới đúng là giết người hoàn mỹ.

Dừng lại một chút hắn lại nói:

- Vừa rồi cô còn nói, A Đại trong vòng 7 tháng đã chết 7 người, toàn bộ là tự sát hoặc tử vong ngoài ý muốn, với tần suất đó mà nói đúng là quá cao. Có câu cửa miệng, chuyện khác thường là vì cái gì. Đổi lại cách nhìn, ít nhất chúng ta có thể hoài nghi vụ án tử vong đó là vụ án giết người hoàn mỹ trong truyền thuyết.

Mạc Ngôn như một đại não yêu, Đỗ Tiểu Âm cũng sớm quen rôi, cô cười không trách nói:

- Nói chuyện với người này đúng là bớt phiền, đúng vậy, thật sự tôi cũng nghĩ như vậy… Nói thật, đôi khi có cảm giác làm cảnh sát càng lâu thì lại càng có lối suy nghĩ sơ cứng. Lúc mới bắt đầu, tôi cảm thấy lúc truyền thông đưa tin vụ án này là làm chuyện bé xé ra to những lời đồn đại càng dè bỉu nhưng bây giờ đầu óc của tôi đúng là có điểm xơ cứng rồi.

Mạc Ngôn cười nói:

- Hay là nói đến cái hình xăm kia đi, tôi tin nó chính là điểm mấu chốt đẻ cô liên hệ tới các vụ tử vong trước kia.

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Lúc này có thể anh nói sai rồi, ít nhất trước mắt những hình xăm này chưa hề có liên hệ gì trực tiếp đến những vụ án tử vong trước kia.

Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra nói:

- Không có liên hệ trực tiếp?

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Ít nhất là ngoài mặt không có liên hệ gì trực tiếp, nhưng không phải trọng điểm, nhưng quan trọng là nó làm cho tôi chợt nhớ ra anh…

Dừng lại một chút cô lại nói:

- Bây giờ tôi chuyển những hình xăm đó đến chỗ anh, sau khi anh xem xong sẽ biết được vì sao tôi lại khẳng định anh có hứng thú với vụ án này.

Một lát sau, Mạc Ngôn đã nhận được những hình ảnh mà Đỗ Tiểu Âm gửi đến.

Sau khi mở những hình xăm nẩy, Mạc Ngôn vốn là ngẩn người lập tức khóe miệng hăn nhếch lên… Qủa nhiên những thứ này khiến mình có hứng thú.

Trên hình xăm rõ ràng là Mắt Kim Hoàng của Quy Nhất Gíao.

- Nhìn thấy ảnh chưa?

Đỗ Tiểu Âm nói.

Mạc Ngôn cười nói:

- Thấy rồi, quả nhiên là tôi có hứng thú với mất thứ này.

Lần trước sau khi trở về từ bến cảng, hắn từng nói với Đỗ Tiểu Âm về chuyện của Quy Nhất Gíao, đặc biệt là 4 bức tranh kia.

- Lãnh đạo, cô cảm thấy những người tử vong kia có quan hệ đến Quy Nhất Giaó?

Mạc Ngôn hỏi.

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Có lẽ có quan hệ mà cũng có thể không có quan hệ gì đó. Nhưng dù nói thế nào tín đồ của Quy Nhất Gíao đã có trong trường học, hơn nữa tử vong ngoài ý muốn ít nhất cũng đáng để đi thăm dò đúng không?

Mạc Ngôn cúi nhìn những hình ảnh trong di động nói:

- Từ những hình xăm trên màu da thì chủ nhân của nó là một người da đen?

Đỗ Tiểu Âm nói:

- Tôi quên chưa nói cho anh biết, những người chết kia có 4 người ngoại quốc, một người da đen và ba người da trắng…

- Ha ha, đúng là càng ngày càng thú vị…

Mạc Ngôn cười nói:

- Vừa đúng 2 ngày này không có việc gì tôi sẽ tiếp nhận vụ án này.

Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại, Mạc Ngôn và Vân La đi ra khỏi.

Hắn vừa mới khởi động xe thì nhìn thấy một bóng đen lóe lên trong cửa sổ.

Hắn quay đầu nhìn lại thì đã thấy Hắc miêu ngồi trong vị trí tay lái phụ.

Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:

- Ngươi làm gì vậy?

Hắc miêu trừng hai mắt nói:

- Đi nhờ xe không được sao?

Mạc Ngôn cười nói:

- Với cái chân của ngươi, đến Thành Nam cũng chỉ mất ít thời gian thôi cần phải đi nhờ xe sao? Hơn nữa, có phải ngươi đã quên cương vị của mình hay không? Nghiêm chỉnh mà nói, không có sự cho phép của ta ngươi không được dời khỏi tiểu viện.

Hắc miêu nói:

- Được rồi, ta ở trong sân đợi rất nhàm chán, bây giờ ta muốn ra ngoài có được không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Thực ra cũng không phải là không được nhưng cũng không cần phải đi theo ta? Đến núi Hồ Lô đi dạo không phải tốt hơn sao, nó đó coi như là lão gia của ngươi còn gì…

Hắc miêu chớp mắt nói:

- Ta vừa nghe thấy cái gì mà vườn trường, ta cảm thấy vào đó đi dạo cũng không tồi, nhiều người, chỗ lạ rộng…

Mạc Ngôn lắc đầu, đóng cửa lại nhìn Hắc miêu nói:

- Nói thẳng ra đi, rốt cục là ngươi muốn làm cái gì?

Hắc miêu biũ môi nói:

- Hằng ngày ở nhà giúp khuê nữ của ngươi làm bảo mẫu. Phiền, nhàm chán muốn tìm một vài chuyện để làm được chưa?

Mạc Ngôn nói:

- Cho nên ta mới đi theo ngươi đến A Tỉnh, học người ta làm cảnh sát, làm trinh thám?

Hắc miêu ngạo nghễ nói:

- Cần phải học? nói thế nào thì ta cũng là đại yêu ngàn năm, trong cuộc sống cũng có chút thủ đoạn, chuyện xấu xa, dùng mắt đảo qua là có thể nhìn thấu còn cần học? lời này của ngươi đúng là buồn cười chết đi…

Mạc Ngôn cải chính nói:

- Là cười chết mèo hay là cười chết yêu?

Hắc miêu tức giận trợn trắng mắt lên lườm hắn một cái nói:

- Không cần phải làm người ưu tú trước mặt ta có bản lĩnh

Mạc Ngôn cười nói:

- Hay là chúng ta đánh cược đi?

Hắc miêu liền thấy cao hứng nói:

- Đánh cược? ta thích… Nói đi ngươi và ta đánh cược cái gì?

- Không phải là ngươi muốn học làm cảnh sát sao?

Mạc Ngôn nói:

- Được, ta cho ngươi cơ hội này…

5 phút đồng hồ sau, Mạc Ngôn khởi động ô tô, chạy về phía A Đại.

- Sơn Nguyệt, cuối cùng ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi đánh cược bị thua thì ngươi sẽ thành đứa ở hơn nữa còn không có tiền lương đâu.

Hắc miêu quay ra nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, vẻ mặt không phục nói:

- Ngươi có thể khẳng định là mình thắng sao?

Mạc Ngôn nhún vai không nói câu nào nhưng vẻ mặt thì đã nói hết những lời này.

Hắc miêu hừ hừ nói:

- Việc của ta có lẽ không bằng ngươi nhưng nói đến phá án, tìm hung thủ, thì ta có ưu thế hơn ngươi nhiêu.

Một người một mèo giữ ván bài, đúng là vì vụ án lưu học sinh chết ở A Đại.

Hắc miêu nhà rỗi tán gẫu còn Mạc Ngôn thì có chút trẻ con ngây thơ, hơn nữa hắn cũng không muốn từ nay về sau giam cầm nó trong 36 hào viện cho nên mới đánh cược ván này…

- Ưu thế hơn ta?

Mạc Ngôn cười hỏi.

Bàn về cảnh giới, thật sự hắn không bằng Hắc miêu nhưng luận về tu vi và năng lực suy diễn đối phương vứt. Hơn nữa, đổi với xã hội và lòng người hắn hơn Hắc miêu cho nên hắn cảm giác mình không thể thua trong trận cược này.

Hắc miêu dương dương tự đắc nói:

- Đúng vậy, là ưu thế hơn.

Mạc Ngôn khiên tốn thỉnh giáo nói:

- Là ưu thế gì?

Hắc miêu nói:

- Ngươi cảm thấy là ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Nếu là ngươi khác thì ta cũng nói nhưng là ngươi thì thôi…

Chưa hoàn toàn phần thắng bại, đương nhiên là Hắc miêu không chịu nói ưu thế của mình cho Mạc Ngôn nghe, vấn đề này không chỉ có thắng thua nó còn liên quan đến địa vị sau này cô ở lại 36 hào viện.

Theo giao hẹn, nếu cô thua ván này từ nay về sau sẽ là đứa làm công cho 36 hòa viện, ít nhất làm thủ vệ 100 năm.

Nếu thắng, từ nay về sau không chỉ được tùy ý ra vào 36 hào viện mà còn được có phòng riêng của mình ngang hàng với Mạc Ngôn.

- Nói tiếp, ta còn chưa biết sư phụ truyền thừa của ngươi, có thể hỏi ngươi không?

Hắc miêu ngồi ở ghế gần người lai, sau khi nhìn cảnh phố nó không nhịn được đã mở miệng hỏi.

Mạc Ngôn liếc nhìn nó một cái nói:

- Ngắm phong cảnh đủ rồi à?

Hắc miêu nói:

- Nhìn mấy chục năm cũng sớm đủ rồi…

Nói đến sự quen thuộc về thành phố này, chính là mục đích lần nnày đến A Đại, cô ta rất quen có thể nói mỗi tòa nhà, mỗi đường phố đều có bước chân của bọn ta đo đạc.

Mạc Ngôn nói:

- Sao lại nhớ ra mà hỏi đến sư phụ của ta thế?

- Tò mò thôi…

Hắc miêu song phẳng nói:

- Sau khi ta tỉnh dậy từ phong ấn, cũng chưa từng gặp một tu sĩ chân chính… Thực tế, cho dù là mấy nghìn năm trước, tu sĩ đích thực như ngươi cũng không nhiều. Hơn nữa, phần lớn đều tích lũy từ tuổi tác, sau khi Vân La đạo cung suy tàn khó khăn lắm mới đạp được đạo môn hạm. Nói tóm lại, tu sĩ khi đó chưa đến 80 còn trong bể khổ, trước khi đại nạn đến mới miễn cưỡng đạp phá cửa hạm…

Hắc miêu quay đầu nhìn về phía Mạc Ngôn trong mắt tràn đầy vè tò mò nói:

- Ta thấy rất lạ, ngươi còn trẻ hơn nữa lại ở thời đại mạt pháp, rốt cục là đạp phá đạo môn hạm thế nào đây?

Loading...

Xem tiếp: Chương 288-2: Ưu Thế Của Hắc Miêu

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 107



Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 28



Viễn Phương

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 44