- Luận về tuổi thì thực sự người cũng không được coi là lớn, theo thuyết pháp bây giờ ngươi mới trưởng thành… Vậy thì thế nào mà ngươi đạt được đến cảnh giới hiện tại đây?
Lúc này Hắc miêu đã ngưng tụ thành yêu đan, theo tinh thần của nhân tộc tu sĩ bây giờ cô vừa lúc là cảnh giới âm thần. So với Mạc Ngôn thì cảnh giới của cô lớn hơn.
Hắc Miêu dương dương tự đắc nói:
- Chúng tôi chính là vật cưng trong thiên địa linh thú, không khoa trương chứ ngay trong lúc ngủ tu vi cũng tăng, có phải người hâm mộ không?
Mạc Ngôn nhìn:
- Thiên địa chi đạo, cho đến giờ đều là bất danh bất khuy, bộ tộc của các ngươi được sủng ái. Khẳng định là có tai họa ngầm hoặc có chỗ gian nan… Ta không nói sai chứ?
Hắc Miêu thở dài nói:
- Người nói không sai, nhìn thì bộ tộc của chúng tôi như vật cưng trong thiên địa. Nhưng trên thực tế cũng đã sớm diệt tộc mất rồi…
Mạc Ngôn một chút cũng không thấy kì lạ, theo ý đó mà nói thiên địa chi đạo thực ra cũng chính là cân bằng chi đạo.
Trên thế giới này càng mạnh thì càng khó có thể sinh sôi được, Hắc miêu ngay cả ngủ cũng đều tăng tu vi sinh sản khó khăn đương nhiên là chuyện hợp tình hợp lý.
Mạc Ngôn thoáng nhìn Hắc miêu, cười nói:
- Xem ra, ngươi phải nhanh chóng tìm bạn trai, nếu không thì đúng là sắp diệt tộc rồi.
Hắc Miêu lườm hắn một cái nói:
- Chuyện riêng của ta không đến lượt ngươi lo, cám ơn…
Dừng lại một chút, nó lại nói:
- Người này đúng là giảo hoạt. Rõ ràng là ta đang hỏi ngươi, thế nào mà lại đả động đến mặt này?
Mạc Ngôn cười ha ha nói:
- Nói đến sư phụ truyền thừa của ta, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Trước khi ngươi bị phong ấn, người có nghe nói đến Tả Đạo Nhân không?
Hắc miêu ngẩn ra nói:
- Tả Đạo Nhân? Ngươi nói đến đạo của Tả Đạo Nhân à?
Mạc Ngôn nghe thấy vậy ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ có rất nhiều Tả Đạo Nhân?
Hắc miêu lắc đầu nói:
- Ta chỉ biết có một Tả Đạo Nhân, hơn nữa người đó trước kia, rất lâu rồi… Ta không khẳng định được Tả Đạo Nhân ngươi hỏi và Tả Đạo Nhân mà ta biết có cùng một người hay không?
- Người rất lâu trước kia?
Mạc Ngôn nhướn mi nhìn về phía Hắc miêu nói:
- Ngươi nói rất lâu là bao lâu?
Hắc miêu lắc đầu nói:
- Năm thì cụ thể ta không nhớ, tóm lại là lão cổ nhân, trước khi xây dựng Vân La đạo cung đã có ông ta rồi…
Mạc Ngôn nói:
- Ngươi biết bao nhiêu về ông ta?
Hắc Miêu lắc đầu nói:
- Chưa nói đến cái gì hiểu biết, chỉ là gặp trong đạo cung, thật ra cũng có hỏi mấy câu…
Dừng lại một chút nó lại nói:
- Nhưng có mấy câu đã cho ta ấn tượng sâu sắc, trong điển tịch ông ta được vinh dự trong chương 273.
Mạc Ngôn đang định nói chuyện thì Hắc Miêu như chợt nhớ ra cái gì bật thốt lên nói:
- Đúng rồi, Tả Đạo Nhân cũng là một tu sĩ.
Cuối cùng Mạc Ngôn cũng không nói cho Hắc miêu biết về truyền thừa của mình.
Tuy hắn đã cơ bản khẳng định người mà Hắc Miêu nói chính là sư phụ nhưng dù sao cũng không hoàn toàn khẳng định…
Đối với tu sĩ đạo gia mà nói, đạo thống là chuyện cực kì nghiêm túc, loạn nhận hay nhận sai sư phụ cũng khẳng khác gì nhận lầm cha.
Cho nên hắn thà im lặng không nói gì, còn hơn là tùy tiện liên hệ bừa hai người này với nhau.
Nửa tiếng sau, chiếc xe QR màu đen đã chạy nhanh vào sân trường A.
Mạc Ngôn mang xe ra bãi đỗ rồi gọi điện thoại cho Đỗ Tiểu Âm.
- Lãnh đạo tôi đã đến Đại học A, làm sao có thể tìm được cô?
- Tôi ở khu kí túc Đại Bắc, tầng 3 Hoa Vân phòng 322, anh có thể đến đó tìm tôi…
Mạc Ngôn cúp điện thoại, xoay người nói với Hắc miêu:
- Ngươi đi cùng ta hay đi dạo quanh đây?
Hắc miêu bĩu môi nói:
- Đương nhiên là đi cùng ngươi, vụ án này cụ thể ta còn chưa biết.
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Vậy thì cùng đi… Nhưng ta đã nói trước, sau này ngươi nhất định phải sắm cái màu sừng của mình cho tốt, không được tự tiện lộ dị dạng .
Hắc miêu nói:
- Cái này không cần ngươi phải dặn, lúc ta hành tẩu trong nhân gian ngươi còn chưa sinh đâu… Nhưng ngươi nói cái màu sừng kia là cái gì?
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Ta là người, ngươi là mèo, màu sừng của ngươi đương nhiên là sủng vật mèo rồi…
Lời còn chưa dứt, Hắc miêu đã ngao một tiếng cắn vào tay hắn một cái.
Mạc Ngôn đã sớm có sự chuẩn bị, sau khi vận chuyển chân khí, bàn tay hắn cứng như sắt, Hắc miêu hung hăng cắn một cái không được cái gì mà còn khiến cho răng của mình bị đau.
- Được rồi, đừng có làm bừa, có người tới…
Mạc Ngôn cười nói.
- Oa, còn mèo thật đẹp, đáng yêu quá, nhìn bộ dạng của nó này như đang tức ai thì phải…
Mấy cô nữ sinh đi tới thấy Hắc miêu đang hở hồng hộc trong mắt liền toát ra một tiểu tinh tinh.
- Học trưởng, đây là con mèo anh nuôi sao? Thật đáng yêu quá…
- Học trưởng, còn mèo này giống gì? Mua ở đâu vậy?
Mấy cô nữ sinh vây quanh Hắc miêu rối rít không ngừng, cũng có người ngồi xổm xuống cố gắng sờ Hắc miêu…
Hắc miêu bực cỡ nào cũng có sự kiêu ngạo.
Nó nhẹ nhàng nhảy một cái, cực kì tao nhã tránh được mấy cái ma thủ sau đó duyên dáng bước đi ưỡn ngực đi về phía kia ngôi trường …
Tiếp theo, trong sân trường Đại học A có xuất hiện một cảnh yêu nghiệt.
Mạc Ngôn bước chậm về phía trước, Hắc miêu nhẹ nhàng đi đến, nhắm mắt theo sau hắn.
Thường thì người ta đi hay mang theo chó chứ ít khi có cảnh sát mang theo mèo. Đối với chó mà nói, loài vật này có đủ thiên tính chúng không lưu luyến gia đình cũng không yêu người, ưu thích cuộc sống tự do tự tại.
Thân hình Mạc Ngôn cao lớn, diện mạo cũng có chút thanh tú, hắn đút tay túi quần đi chầm chậm, một con Hắc miêu đi theo sau hắn với vẻ cực kì ngoan ngoãn.
Những sinh viên xung quanh nhìn thấy cảnh này thi nhau chụp ảnh.
- Sao lại còn dẫn theo một con mèo?
Sau khi Mạc Ngôn đưa Hắc miêu vào phòng Đỗ Tiểu Âm cũng lấp làm kinh hãi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Trên đường nhặt được nó thấy cũng đẹp nó lại cứ theo tôi đuổi không đi…
Hắc miêu nghe xong những câu này giận đến mức ngứa răng, nhưng cũng chỉ mình tức mình.
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Tôi đoán nhất định là một con mèo cái…
Mạc Ngôn cười nói:
- Có muốn kiểm tra không?
Đỗ Tiểu Âm lườm hắn một cái, cáu nói:
- Đến đây nói bậy… Con mèo này cũng bị mù hay sao mà lại chọn một chủ nhân như anh chứ?
Dừng lại một chút, cô lại chỉ vào Hắc miêu kinh ngạc nói:
- Này, nó giống như đang tức ai đấy! Tôi không nhìn lầm đâu, nó đang lườm anh đấy?
Mạc Ngôn cười nói:
- Con mèo này vô cùng kiêu ngạo, nó nói bậy hay lườm cô cũng đừng để ý tới nó là được.
Đõ Tiểu Âm ngạc nhiên nói:
- Nó còn nghe hiểu anh nói chuyện?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô nói nó tốt nó đều nghe không hiểu, còn nói bậy nó sẽ cảm nhận được ngay.
Đỗ Tiểu Âm cười lắc đầu nói:
- Được rồi, được rồi, không cần tám chuyện nữa vào việc chính đi.
Cô đi đến bàn làm việc lấy trong ngăn kéo ra một túi tài liệu đưa cho Mạc Ngôn nói:
- Đây là hồ sơ, anh xem một chút đi.
Mạc Ngôn nhân túi hồ sơ, cũng không vội mở ra mà xem xét văn phòng nói:
- Văn phòng này hẳn là nhân viên của trưởng cho nhóm cô mượn?
Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:
- Tổng cộng cho mượn 3 phòng, bọn Nhạc Duyệt cách có bức tường này…
Mạc Ngôn ngồi xuống ghế sopha, sau đó mở túi tài liệu ra bắt đầu cẩn thận xem.
Sau khi Đỗ Tiểu Âm rót cho hắn một chén trà rồi đi sang phòng bên cạnh.
Cô vừa đi, Hắc miêu đã nhảy lên ghế sôpha ngồi gần Mạc Ngôn nó nghiêng đầu nhìn kĩ tài liệu…
Mạc Ngôn có chút kinh ngạc nói:
- Ta còn tưởng ngươi lại định cắn ta…
Hắc miêu bĩu môi khinh thường cũng không thèm nói câu gì.
Mạc Ngôn được cái mất mặt không khỏi lắc đầu cười, liền cúi xuống xem tài liệu…
- Juan, Tạp Lạc Tư, người da trắng, lưu học sinh đến từ Mỹ…
Người này tên là Juan, chính là người da trắng bị hại mấy ngày trước ở khu Nam, năm này 24 tuổi, sau khi bị lưỡi dao sắc bén đâm trúng bụng vì mất quá nhiều máu nên đã tử vong.
Vụ án phát hiện ra ổ phía nam rừng cây lúc phát án là 3h sáng.
- Không có người chứng kiến, không phảt hiện ra hung khí, hơn nữa gần sáng còn có một trận mưa rào cho nên đã rửa sạch toàn bộ dấu vết…
- Người chết học giỏi nhiều mặt, không có tiền án, việc xấu, không hút thuốc, không uống rượu, cũng không có người yêu, chuyện giết khả năng rất ít…
- Người chết đến Đại học A đã được một năm rưỡi, tình tình vui vẻ hòa đồng, có nhiều bạn bè nhưng rất nhanh được điều tra. Các nam sinh này không có thời gian gây án, trước khi người đó bị hại, bạn cùng phòng người thì còn ngủ, người thì chơi điện tử suốt đêm…
Rất nhanh Mạc Ngôn đã xem xong túi tài liệu, hắn quang nó ra ghế salon rồi hỏi Hắc miêu:
- Người có ý kiến gì không?
Hắc miêu bũi môi nói:
- Chút tài liệu này chẳng có chút giá trị nào, chúng ta cần nhiều manh mối hữu dụng hơn.
- Chúng ta?
Mạc Ngôn cười nhắc nhở:
- Ngươi là ngươi, ta là ta… vụ án này là chúng ta đánh cược.
- Nói sai, được chưa?
Hắc miêu tức giận nói.
Mạc Ngôn cười cười nói:
- Có một chút ngươi nói rất đúng, chúng ta càng cần nhiều manh mối, mà muốn tìm được nhiều manh mối nhất định phải ra hiện trường, với cách của ta và ngươi, một lần nữa điều tra hiện trường… Nhưng chỉ có một, là ngươi đi trước hay ra đi trước?
- Ưu tiên nữ!
Hắc miêu nhảy lên nhanh như tia chớp nó phi qua cửa sổ, cũng không thèm quay đầu lại.
Mạc Ngôn không khỏi cười lắc đầu.
Đối với vụ án đặc biệt này, thật ra hắn cũng không quan tâm lắm cũng tuy vào để gây sức ép cho Hắc miêu.
Hắn thực sự quan tâm đến hình xăm kia.
Sau khi Hắc miêu dời khỏi văn phòng lập tức bước đi chầm chậm cố để người khác không chú ý đến nó đi vào bụi cây nhỏ.
Rừng cây này diện tích không lớn lắm, chỉ có 3 mẫu nó là phong cảnh chính của trường đại học A.
Bên hồ, rừng cây là chỗ mà các học sinh yêu thích nhất.
Cho dù là mấy hôm trước có xảy ra án mạng, rừng cây này vẫn nhiều du khác như cũ.
Du khách này di nhiên là những học sinh, Hắc miêu nói thầm thời thế thay đối, vật đổi sao dời đồng thời nó phát động linh thức ẩn núp vào những sinh vật bé nhỏ.