Trong nháy mắt vừa rồi, khi cơn mệt mỏi vọt tới, hắn thậm chí không kịp nói 1 lời, đã cảm thấy trước mắt biến ảo, đã thoát khỏi thế giới kia…
Bất quá trong tích tắc rời đi ấy, hắn lờ mờ nghe thấy Thanh Đồng kêu lên:
- Lão gia, ngài sau khi trở về, nhớ lấy máu tế luyện phương thế giới này, bảy bảy bốn chín ngày, khi trở lại sẽ không bị giới hạn, từ nay về sau ngài muốn ở lại bao lâu thì sẽ được ở lại bấy lâu…
- Bảy bảy bốn chín ngày?
Mạc Ngôn trong mắt tinh quang lóe ra, đem lời của Thanh Đồng ghi tạc trong lòng.
Chuyến đi này, thu hoạch rất lớn, nhưng bởi vì nguyên nhân thời gian không cho phép, nên vẫn còn một số nghi hoặc, cần chờ lần tiếp tiến vào, tiếp tục hỏi Thanh Đồng.
- Ngũ Hành chân linh, thái dương chi khí…
Mấy thứ này đi đâu tìm kiếm đây? Ngũ hành chân linh ta cũng hiểu một chút, đơn giản là ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, chỉ cần có thời gian, có thể trong một ngày tập hợp đủ. Thế nhưng thái dương chi khí, phải kiếm ở đâu đây? Theo đạo gia từng nói thái dương chi khí ẩn chứa trong cửu u. thái dương chi khí xúc tích bên ngoài tầng thanh khí. Phía ngoài tầng thanh khí, nếu ta đoán không sai, hẳn là nói đến bên ngoài tầng khí quyển, cũng chính là vũ trụ bao la. Nhưng còn cửu u là địa phương nào chứ?
Mạc Ngôn hiện tại thực ra đã có trong tay một dạng của ngũ hành chân linh, đó chính là giọt thực thủy bị bổn mạng hồn kiếm hấp thu, ngoài ra, cái cây đằng mạn giống khuôn mặt một tiểu oa nhi kia có thể là hành mộc chân linh. Cho nên hắn tự tin, chỉ cần cho mình thời gian, trong một ngày tuyệt đối có thể thu thập đủ ngũ hành chân linh. Lúc này tuy là thời hiện đại, nhưng một mảnh địa cầu lớn như vậy, ngũ hành chân linh, cùng một vài địa điểm linh căn, hẳn là sẽ có một ít. Chẳng qua linh vật hiếm gặp, cần mất thời gian chậm rãi tìm kiếm. Đương nhiên, cũng cần phải có cơ duyên mới được.
Ngoài ra, thái dương chi khí mơ hồ cũng có chút phán đoán.
Cho dù việc đoán định này có đúng hay không, hắn cũng không để trong lòng, bởi vì điều này hoàn toàn có thể thông qua thực hành để nghiệm chứng. Giờ là thời đại khoa học kĩ thuật hưng thịnh, chỉ cần có tiền, đi ra ngoài không gian một lần cũng không phải việc khó.
Đối với Mạc Ngôn mà nói, chân chính khó khăn chính là địa phương gọi là Cửu u kia. Về điểm này, hắn hoàn toàn không có chút kiến thức nào.
- Con đường tu đạo thật rộng lớn, cho tới giờ không có việc gì là dễ dàng cả. So với ngồi đây nghĩ ngợi viển vông, không bằng trước khôi phục tinh thần bị tiêu hao đã…
Mạc Ngôn đột nhiên cười, xoay người nhìn Vân La hỏi:
- Ta ly khai được bao lâu rồi?
Vân La nghiêng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói:
- Khoảng nửa giờ!
Mạc Ngôn nhướng mày, kinh ngạc nói:
- Cô xác định là nửa giờ?
Vân La gật mạnh đầu, khẳng định:
- Chắc chắc, tuyệt đối không quá nửa giờ.
Nghe xong lời này, mạc Ngôn trong lòng linh quang lóe lên. Nhất thời giật minh, khuôn mặt không khỏi giãn ra cười nói:
- Thì ra là thế, khó trách Thanh Đồng nói ta đã tế luyện phương thế giới kia được hơn 100 năm…
Thế giới chỗ Thanh Đồng, Mạc Ngôn lưu lại khoảng 3 giờ, nhưng trong thế giới thật lại mới chỉ qua nửa giờ.
Loại hiện tượng chênh lệch thời gian này chỉ có một cách giải thích. Tốc độ thời gian giữa hai thế giới là không giống nhau. Mạc Ngôn đơn giản nhẩm tính cũng đoán được tỉ lệ ước chừng là 6 lần. Nói cách khác, nếu thế giới thật qua 1 ngày, thì trong địa phương kia đã qua 6 ngày.
Điều này đối với Mạc Ngôn, tuyệt đối là một tin đại tốt lành, còn hơn cái ngũ hành chân linh và thái dương chi khí hư vô mờ mịt kia nhiều. Loại chênh lệch thời gian này, có ý nghĩa vô cùng lớn.
Mạc Ngôn là tinh thần tu sĩ, cái hắn tu luyện chính là tinh thần, bản thể tuy không thể tiến vào thế giới kia, nhưng điều này cũng không sao cả. Nói cách khác, từ nay về sau, thời gian sống không hề giảm xuống, nhưng thời giantu luyện lại có thể tăng lên đến 6 lần! (vãi)
- Đây mới thực sự là chỗ tốt, thấy ngay được trước mắt…
Mạc Ngôn mỉm cười, nhìn Vân La, trên thực tế, loại ưu đãi này người được lợi lớn nhất không phải hắn mà là tiểu Vân La.
Dù sao hắn cũng là thân thể có huyết nhục, vô luận là xuất phát từ nhu cầu của thân thể, hay nhu cầu của tinh thần, hắn đều không có khả năng đem toàn bộ thời gian tiến nhập vào thế giới kia. Mà Vân La thuần túy là linh thể, hoàn toàn có thể quanh năm suốt tháng sinh hoạt trong đó. Ngoài ra, phương thế giới kia hư hư thật thật, còn tốt hơn thế giới thật, rất phù hợp cho sự phát triển của linh thể. Quan trọng nhất là, tiểu Vân La vốn là một linh thể, ở trong thế giới thật rất khó để được người ta thừa nhận. Điều này cũng có nghĩa, vô luận là bây giờ hay là tương lai, nàng cũng không thể có bằng hữu, không thể có được bạn chơi, trừ Mạc Ngôn ra, nàng cũng chỉ có thể chơi với chính mình mà thôi.
Mỗi lần chứng kiến tiểu cô nương bị mình hạn chế tại gian phòng nhỏ này, Mạc Ngôn trong lòng rất khó chịu…
Mà hiện tại, bởi vì có sự tồn tại của phương thế giới kia, toàn bộ vấn đề đã dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều. Vân La không những được tự do tự tại sinh hoạt, mà lại có nhiều bạn chơi nữa.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt xấu xa của Thanh Đồng, Mạc Ngôn liền nhịn không được mỉm cười, thầm nghĩ:
- Kim Đồng Ngọc Nữ( đôi kim đồng ngọc nữ ý nói là xứng đôi vừa lứa), thì không có khả năng, bất quá là bạn chơi thì tuyệt đối không có vấn đề
Lúc này, một bên Vân La nháy mắt hiếu kì nói:
- Cha, người vừa mới nói Thanh Đồng là ai?
Mạc Ngôn cười nói:
- À, cha là tìm bạn chơi cho con, qua một lát, ta dẫn con đi gặp hắn. À, hắn thoạt nhìn cũng tầm tuổi con, tuy có hơi xấu một chút, nhưng tính cách coi như cũng tạm được.
Tiểu Vân La hếch cái miệng nhỏ lên nói:
- Con không cần bạn chơi đâu…
Mạc Ngôn kinh ngạc nói:
- Tại sao thế?
Vân La nhô bộ ngực nhỏ lên nói:
- Con là người lớn, không thích chơi với trẻ con.
Mạc Ngôn không khỏi cười lớn:
- Được được, Tiểu Vân La nhà ta là người lớn, không chơi với trẻ con.
Sáng hôm sau, Mạc Ngôn giậy sớm, ngồi ở trong mộc đình, lấy ngọc bội trước ngực ra, trong tay nhẹ nhàng vuốt…
Khi rời khỏi thế giới kia, Thanh Đồng từng nói cho hắn biết, lấy máu bản thân tế luyện ngọc bội bảy bảy 49 ngày, sau đó có thể lưu lại thế giới kia mà không có hạn chế. Nhưng cho tới bây giờ hắn ngay cả tinh thần lực cũng còn chưa khôi phục, đúng là hữu tâm vô lục.
Bât quá thân là tu sĩ, đối với điểm này hắn không vội, bất quả chỉ là đợi vài ngày mà thôi.
Qua trọng là, nếu muốn mở rộng đại môn của thế giới kia, hơn nữa phía sau còn muốn một con đường tu đạo rộng rãi bằng phẳng.
Hắn tin tưởng, chỉ cần bản tâm kiên định, theo con đường này từng bước tiến về phía trước, cuối cùng cũng có một ngày có thể thấy được đường lớn.
Đồng thời hắn tin, chỉ cần mình mở được phiến giới môn trên tiểu đảo trong phương thế giới kia, sẽ có một ngày hắn có thể nhìn thấy vị đạo nhân ấy.
- Con đường phải đi còn quá xa xôi, việc trước mắt là hoàn thành luyện hóa ngọc bội. Sau đó sẽ tiến nhập phương thế giới kia, giải đáp một số nghi hoặc trong lòng.
Phương thế giới kia tột cùng còn những bí ẩn gì, liệu có sinh linh khác tồn tại hay không?
Muốn phương thế giới kia tiến hóa thành một thực giới. Ngoài ngũ hành chân linh cùng thái dương chi khí, còn điều kiện gì nữa không?
Những nghi vấn này, Mạc Ngôn nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Có tri thức sau này mới có thể chọn được đường đi đúng đắn.
Trong lúc Mạc Ngôn đang trầm tư suy nghĩ thì trong phương thế giới kia, Thanh Đồng dương dươn đắc ý, nằm trên một tảng đá, miệng ngậm một cọng cỏ xanh...
Một quả màu da cam bỗng nhiên từ cây rơi xuống, Thanh Đồng thấy vậy, miệng rộng ngoác ra, đem trái cây nọ hút vào miệng, ăn nhồm nhoàm, nước bắn tứ tung.( tởm vãi )
Hắn đang khoan khoái thưởng thức trái cây nọ, bỗng nhớ tới một chuyện, nói:
- A, quên mất còn một chuyện lớn không hỏi lão gia... Không biết chỗ thế giới của lão gia lớn bao nhiêu, có nhiều sinh linh hay không? Nếu là người ít quá, gom không được con số ngàn vạn, sợ rằng muốn tiến thăng thành thực giới tuyệt không có khả năng!
- Đáng tiếc. Hôm đó vội quá, đem những u hồn bị cuốn vào hủy diệt luôn linh thức, nếu không có thể hỏi bạn hắn.
- Ài dà, con số ngàn vạn, thật đúng là một hồi đại sát kiếp, cũng không biết lão gia có hạ thủ được không?
Dùng xong cơm trưa. Mạc Ngôn đang định nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu tu luyện buổi chiều.
Lúc này, ngoài viện cơ hồ có tiếng động lớn xôn xao...
- Vân La, đi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Mạc Ngôn thuận miệng phân phó.
Vân La bay ra ngoài viện, không bao lâu quay lại nói:
- Cha, ngoài sân có rất nhiều người đang muốn đi tới núi Hồ Lô, có lão nhân, có nam nhân, có nữ nhân, còn có mấy người đạo sĩ, hòa thượng...
Mạc Ngôn ngẩn ra nói:
- Đạo sĩ, hòa thượng?
Vân La gật đầu nói:
- Vâng, hai đạo sĩ một hòa thượng, bảo là muốn vào thôn trong núi hàng yêu diệt quỷ. Thật kì quái, núi Hồ Lô luôn là một khu vực yên bình, nào có yêu ma quỷ quái gì...