- Lão gia, lúc này tu vi của ngài không đủ, ít nhất phải đợi đến lúc ngài tụ ra được ngũ hành chân linh, đem thế giới này hóa thành một thế giới chân thật, sau đó tu thành Dương Thần, mới có thể mở được giới môn này.
Trong những lời nói này, bao hàm vô số tin tức, MẠc Ngôn nghe vào trong tai, trong lòng nhảy dựng!
Tụ được ngũ hành chân linh, tu thành dương thần? ( WTF?)
Đối với MẠc Ngôn mà nói, không có gì có thể khiến hắn động tâm bằng những lời này, trong thế giới thật của hắn, muốn tu thành âm thần dường như đã là một tham vọng quá đáng, huống chi là dương thần!
Nhưng đối với hắn mà nói, trước mắt con ếch này, thậm chí là thế giới này tất cả đều là một cái dấu chấm hỏi lớn, hiện tại hắn chỉ muốn biết nơi này rốt cuộc là địa phương nào, có quan hệ như thế nào với thế giới chân thật của mình.
Thoáng trầm ngâm, mạc Ngôn quyết định sẽ từ từ tìm hiểu, hắn hỏi con ếch:
- Ngươi có tên không?
Con ếch này ngay lập tức thể hiện khả năng vuốt mông ngựa( nịnh hót) nói:
- Tiểu nhân từ khi sinh ra tới nay, đã không có tên họ, cũng không giám tùy tiện, vẫn là chờ lão gia tới, thay tiểu nhân đặt một cái tên…
Có chút dừng lại, lại nói:
- Lão gia, chọn ngày không bằng hôm nay, ( ý là chọn ngày đẹp chi bằng làm luôn ngày hôm nay), xin lão gia dứt khoát ban cho tiểu nhân một cái tên đi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Ngươi chắc là muốn ta đặt tên cho ngươi chứ?
Ếch nói:
- Đó là đương nhiên. Lão gia, tiểu nhân đã đợi rất là nhiều năm rồi…
Mạc Ngôn trầm ngâm một lát, nhìn đôi mắt chờ đợi của con ếch nói:
- Ngươi một thân xanh lét, trong tên có một chứ “Thanh” đi, xem ngươi đôi mắt lại có vẻ chờ đợi, vậy kêu là “Thanh Đồng” đi!
Nghe lời này, con ếch nhảy lên hơn ba thước, miệng hú hú cười to, nói:
- Hay quá, hay quá, ta hiện giờ cũng có tên.
Vui mừng một lát xong. Nó lại tứ chi thẳng tắp, tại chỗ phục lạy nói:
- Thanh Đồng tạ ơn lão gia ban tên!
Mạc Ngôn nói:
- Được rồi, không nên hơi một tí là quỳ lạy, bộ dáng của ngươi cũng không tiện để phục lạy ta, cái bụng to tổ bố thế kia, chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?
Thanh Đồng nói:
- Tiểu nhân thực ra là một đạo khí xanh( tiếng hán là “ thanh khí”, vốn không phải bộ dáng này, chỉ là cảm thấy bộ dáng này rất là oai phong, lưỡi lại dài, muốn ăn cái gì, chỉ cần thè lưỡi cuốn lấy, thập phần tiện lợi, vì thế liền biến thành bộ dáng này, luôn chưa từng thay đổi. Lão gia, nếu ngài xem không vừa mắt, tiểu nhân sẽ thay đổi bộ dáng khác…
Mạc Ngôn hiếu kì nói:
- Ngươi có thể biến thành hình dạng khác sao?( biến thành một tiểu cô nương cho ta ^^)
Thanh Đồng đắc ý nói:
- Tiểu nhân chính là giới linh, từ nhỏ đã biết biến hóa, nếu lão gia không tin, tiểu nhân liền thi triển một chút cho lão gia nhìn…
Có chút dừng lại, lại nói:
- Lão gia, ngài thích bộ dạng gì?
Mạc ngôn nói:
- Nếu có thể, vậy biến thành một đồng tử đi, nói chuyện với 1 con ếch, thật sự là cảm thấy không quen.
- Được, lão gia, ngài xem!
Thanh Đồng lăn một vòng tại chỗ, bông nhiên thanh quang hiện ra, chờ sau khi thanh quang biến mất, một người mặc áo xanh, miệng rộng, mắt to, trên đầu hai chỏm tóc chỉ thiên, một tiểu đồng xấu xí liền hiện ra trước mắt Mạc Ngôn…
Thanh Đồng ngoác cái mồm to như một chậu máu, ngây ngô cười nói:
- Lão gia, ngài xem bộ dáng của tiểu nhân thế nào, có lọt vào mắt xanh của lão gia không?
Mạc Ngôn ngừng cười, nói:
- Yes, yes, yes….
Chờ cho tới khi Thanh Đồng hoan hỉ, ngây ngất ngắm lại toàn thân mình xong, Mạc Ngôn nói:
- Thanh Đồng, đem lai lịch của thế giới này nói cho ta.
Thanh Đồng nói:
- Lão gia, thế giới này cùng Thanh Đồng giống nhau, đều không có tên, nó hình thành như thế nào tiểu nhân cũng không biết. Lão gia, tiểu nhân tuy là linh vật đản sinh đầu tiên ở thế giới này, nhưng từ khi linh thức sinh ra, trong đầu mặc dù chứa vô số tin tức, nhưng tuyệt nhiên không có tin tức nào về sự hình thành của thế giới này.
Mạc Ngôn nói:
- Vậy nói cho ta những gì ngươi biết.
THanh Đồng nói:
- Lão gia, nói tới phương thế giới này, kỳ thật nó không phải là thực giới( thế giới thực), bởi vì nó thiếu ngũ hành chân linh, cùng ánh sáng mặt trời, trước mắt cũng chỉ là một thế giới hư ảo, lúc hư lúc thật mà thôi. Nếu lúc nào nó hội tụ đủ ngũ hành chân linh cùng một mặt trời, không những hư sẽ hóa thật, hơn nữa phương thế giới này còn dung nhập vào vũ trụ hư không, hóa thành một đại thế giới chân chính, còn có thể có cơ hội tạo hóa, thấy được đại đạo, bỏ đi phàm thai, lúc đó là lúc đại thành dương thần chi vị!
Những lời này hắn đã từng nghe qua, lúc này nghe lại, tuy tâm tình vẫn có chút khuấy động, nhưng ôn hòa hơn trước rất nhiều.
Hắn hít một hơi thật sau nói:
- Việc này ngươi làm sao biết được?
Thanh Đồng đắc ý nói:
- Lão gia, không giám giấu ngài, từ lúc đẻ ra tiểu nhân đã biết, khi linh thức tiểu nhân sinh ra đã được khắc lên, đạo lý đó đã khắc sâu trong óc!
Đẻ ra đã biết?
Có lẽ nào… Mạc Ngôn hơi nhíu mi, trong lòng thầm nghĩ, Thanh Đồng không biết lai lịch thế giới này, nhưng đối với những chuyện tình của tu sĩ thượng cổ lại nắm rõ như lòng bàn tay, trong chuyện này rõ ràng có chút kì quái.
Hắn cũng không hoài nghi Thanh Đồng có ý đồ gì, mà là nghi ngờ những thứ trong đầu Thanh Đồng có liên quan đến người tu đạo.
Trong thế giới thật, hắn ngay cả tu đến âm thần đều không quá tham vọng, nhưng khi đi vào phương thế giới này, một con đường thênh thang bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, cứ như vậy bày ngay ra trước mắt, điều này không khỏi khiến hắn hoài nghi, việc này có liên quan đến vị sư phụ của mình kia.
- Chẳng lẽ, đây là sư phụ vì ta mà an bài trước?
Trong lòng hắn trầm ngâm, liền hỏi Thanh Đồng:
- Thanh Đồng, trước khi gặp ta, ngươi có từng gặp qua người nào khác trong thế giới này không?
Thanh Đồng nói:
- Hồi bẩm lão gia, ngài là người đầu tiên tiểu nhân gặp ở phương thế giới này.
Có chút dừng lại, lại nói:
- Bất quá, trước khi tiểu nhân sinh ra, hơn 50% khả năng là đã có người tới nơi này.
Mạc Ngôn nhãn tình sáng lên nói:
- Nói ta nghe một chút!
Thanh Đồng nói:
- Lão gia, tiểu nhân là giới linh của thế giới này, từng ngọn cây cọng cỏ, từng hạt cát từng viên đá, tiểu nhân đều nắm trong lòng bàn tay. Nhưng có hai địa phương tiểu nhân lại không nắm được. Nói vậy hẳn lão gia cũng đoán được, đúng vậy, chính là hai căn thạch ốc mà lão gia đã thấy. Ngoài ra, thế giới này từ lúc sinh ra, hẳn là không có giới môn mới phải, tiểu nhân hoài nghi, hai đạo giới môn này là do đại thần thông của người nào đó mạnh mẽ ngưng hóa mà thành…
Mạc Ngôn nhìn về phía căn thạch ốc, không khỏi nhẹ gật đầu, trong lòng cũng đồng ý với cách lý giải này.
- Đúng rồi, quên hỏi ngươi cái này…
Mạc Ngôn nói:
- Vì cái gì khi ngươi vừa thấy ta, liền xưng ta là lão gia?
Thanh Đồng nói với vẻ điều đó là đương nhiên:
- Lão gia, ngài là chủ nhân của thế giới này, tiểu nhân là giới linh, ngài không phải lão gia, thì ai là lão gia?
- Ta là chủ nhân của thế giới này ư?
Mạc Ngôn nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà nhận định như vậy?
Thanh Đồng cười nói:
- Lão gia, ngài thật thích nói đùa, dựa theo thời gian trong phương thế giới này mà tính, ngài hẳn là đã tế luyện suốt hơn 100 năm qua, từng cọng cỏ ngọn cây, từng hạt cát viên đá trong phương thế giới này, đều chứa đựng hơi thở của ngài, tiểu nhân cũng không ngoại lệ, điều này còn cần phải nhận định gì nữa sao?
Tế luyện trên trăm năm?
Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra…
Từ khi hắn 8 tuổi, hắn bắt đầu biết lợi dụng ngọc bội khai thông kinh mạch, cho đến tận khi trưởng thành, khai mở tiên thiên căn nguyên, bắt đầu con đường tu luyện. Có thể nói, đó miễn cưỡng như một loại tế luyện.
Nhưng từ 8 tuổi tính đến hiện tại, tính kiểu gì cũng chỉ có hai mươi năm, trăm năm này là cái qué gì chứ?
Trong lòng hắn nghi hoặc, đang muốn hỏi, lại đột nhiên cảm giác được một sự mệt mỏi từ sâu trong nội tâm vọt tới…