21 Long Ưng khen thầm. Một chiêu này của Võ Chiếu vừa giải quyết chuyện Tiết Hoài Nghĩa gây ra chuyện ở Thần Đô một cách quyết đoán, gọn gàng và linh hoạt.
22 Thái Bình công chúa trầm giọng: - Sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, tối hôm qua trong thẩm phán viện đã có người nhận ra loại cung sắt được dùng để ám sát ngươi chính là vật của Tam hoàng huynh.
23 Long Ưng mừng rỡ hỏi: - Nhân Nhã biết hát sao? Nhân Nhãn thẹn thùng gật đầu, vẻ mặt vẫn đượm nỗi ưu tư, nhẹ nhàng nói: - Nhân Nhã đã từng được học âm luật vũ kỹ.
24 Ánh mắt của Võ Chiếu đầy tâm sự: - Hoặc Hứa tiên sinh đã chạm đến cảm xúc của lão, tiên sinh cứ yên tâm tin tưởng lão. Trong cung, lão là người duy nhất mà trẫm có thể tâm sự, nhưng hai năm qua mọi người rất ít khi nói chuyện.
25 Một lát sau, hắn đến trước cái cổng nhưng lại lùi ra sau, ho khan rồi giận dữ nói: - Ta làm sao vậy, lần này lại quên mất túi tiền. Quay lại được mười bước hắn bèn vận ma công, chân không dính đất trở lại cửa, khoanh tay đợi xem Tiểu ma nữ làm trò gì.
26 Vạn Nhân Vũ dừng lại trước đường cái, nhìn con đường náo nhiệt phồn thịnh, nói: - Thẳng thắn mà nói, hiện tại ta nhìn thấy bàn cờ là nhức đầu, bởi vì liên tục bị mấy trận đại bại nên ta thua mất gần hai trăm lượng, có điều vẫn đáng bởi vì người đánh cờ là Mộng Điệp phu nhân.
27 Long Ưng trả lời: - Thứ Đỗ Ngạo dạy ta là đạo tâm chứ không phải sắc tâm. Với tài trí sắc sảo của công chúa sao lại có thể đoán là ông ta được chứ? Lúc này xe ngựa đã đi ra Đoan môn hoàng thành.
28 Long Ưng cau mày nói: - Chuyện đó có liên quan gì đến ta? Công chúa thở dài: - Mặc dù Thánh thượng không truy cứu Trúc Hoa Bang, nhưng nếu ngươi là Quế Hữu Vi thì có thể ngủ ngon không? Long Ưng không có lời nào để nói.
29 Trong sự chờ mong của Hoành Không Mục Dã cùng với mọi người trong nội đường, Long Ưng đi về phía Hoành Không Mục Dã, vui vẻ nói: - Trận luận võ này chỉ lấy giới hạn chín mươi chín chiêu, nếu tiểu đệ chịu được tới mức này, xin Hoành Không huynh tặng cho tiểu đệ hai món trân bảo để đệ tặng lại cho Công Chúa điện hạ tôn quý.
30 Long Ưng nhìn về phía người con gái tóc vàng vừa đúng lúc cô cũng đang nhìn hắn chăm chú. Ánh mắt chạm vào nhau, ánh mắt của thiếu nữ thì bỏng cháy còn ánh mắt của Long Ưng lại đầy ma quang.
31 Về đến cung Thượng Dương, trong lòng vẫn tràn ngập hương vị rung động lòng người của buổi đêm dạo bước trong Thần Đô. Điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất là chợ đêm ở khu Thiên Tân Kiều, có cơ hội nhất định phải trở lại nơi phồn hoa náo nhiệt này, chứ không phải chỉ vội vàng cưỡi ngựa xem hoa như vừa rồi nữa.
32 Long Ưng tỉnh giấc, trong lòng dâng lên một niềm ấm áp và thỏa mãn. Nhân Nhã hiền lành như một con dê con nằm cuộn trong lòng hắn. Hắn biết nàng đã thức dậy trước hắn từ sớm rồi, nhưng uể oải không muốn động đậy, lại thêm trong lòng vẫn còn thẹn nên chưa dám mở mắt ra.
33 Long Ưng nghe đến độ ngớ ra, nhớ tới trước kia Võ Chiếu từng nói họ là đại địch đã được định từ trước, có chạy cũng không thoát được. Trương Giản Chi nói: - Nếu không có việc gì khác, hạ quan xin cáo lui.
34 Long Ưng nghe mà da đầu run lên, cũng lần đầu tiên nghĩ rằng có lẽ vì da đầu của mình nhạy cảm như thế nên mình mới thi thoảng gãi đầu, biết đâu nó có liên can đến cách thức cảm ứng của Ma chủng.
35 Xuyên qua cửa nước, chiếc thuyền đi từ một vùng trời này đến một vùng trời khác. Bốn bề mênh mang, bên trái có bức tường thành cao đến 30 trượng, đã mờ ảo trong trận tuyết lớn, như hư như thực, tầm nhìn giảm sút, khoảng cách ngoài hai trượng đã nhìn không rõ nữa.
36 Long Ưng trả lời gã, rồi hỏi: - Có cách nào tra được nơi Vạn Nhận Vũ đang dừng chân không? Lệnh Vũ đáp: - Không cần phải tra, hắn đang ở nhà trọ Tân Minh nơi thành Nam, có điều tìm hắn nơi đó thì chắc không gặp được.
37 Long Ưng thầm nghĩ sớm muộn gì cũng phải lên đó để mở mang tầm mắt, nhưng nhất định không phải là đi cùng Võ Tam Tư ngươi. Hắn bèn từ chối: - Tiểu đệ đang vội đến ngoài cung gặp một người bạn.
38 Sau khi trở về thành, Vạn Nhận Vũ dẫn Long Ưng đến Trinh Quan tiền trang (tiền trang: tương tự ngân hàng bây giờ - BTV) nơi thành Nam, lấy một lượng vàng đổi hơn sáu trăm Khai Nguyên Thông Bảo.
39 Long Ưng hỏi: - Hai người đấu sức thế nào? Bàn công công nói: - Cuộc đấu giữa họ bắt đầu từ khi Pháp Minh dùng pháp quyền của Tăng vương, bổ nhiệm cho Giả hòa thượng và Tiết Hoài Nghĩa làm chủ trì Bạch Mã tự, khiến Võ Chiếu đành phải đồng ý bổ nhiệm sau khi sự việc đã thành, có thể nhận ra cái hay trong chuyện đó.
40 Phong Quá Đình nói: - Sao Quá Đình lại không biết điều như thế được? Không kể đến Thánh thượng thì huynh chính là người duy nhất có tư cách tham dự vào chuyện này.