Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha

Cập nhật cuối: 6 năm trước
Đêm sinh nhật ta ông trời đã làm cho sao băng rơi, lúc đó ta đã ước được xuyên vào cuốn truyện mà ta yêu thích. Thật bất ngờ khi điều đó thành sự thật nhưng càng không ngờ tới sống bao nhiêu năm ta mới biết thì ra bản thân đã xuyên vào truyện Inuyasha.

Danh sách chương Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha


Q2: Chương 41

81 “chiêu thức của ngươi làm ta liên tưởng đến một người” giọng nữ của hắn vang lên, ta tò mò rốt cuộc tên này là nam hay là nữ vậy, nếu là nữ cũng không có thân hình cơ bắp đến thế

“ngươi từng đấu với Sesshomaru ?” kẻ có chiêu thức giống ta chỉ có Sesshomaru thôi vì trước kia ta là kẻ dạy kiếm hắn mà

“hô…xem ra ngươi biết Sesshomaru?” hắn trưng giọng hưng phấn, tấn công mạnh mẽ hơn “mới nhắc đã có mặt rồi”

Éc… không linh nghiệm đến thế chứ, ta cứng ngắc đảo ngươi nhìn về phía hắn, gượng cười chào hỏi “sao ngươi lại ở đây”

Dĩ nhiên là truy đuổi kẻ thù rồi, ta hỏi chỉ cho hình thức chào hỏi thôi

Hắn vẫn giữ thái độ ta nhìn thấy ngươi nhưng ta vẫn vờ như không thấy ngươi, liếc ta một cái rồi nhảy tới tấn công kẻ mà suikotsu goi là Jakotsu, còn ta bây giờ có thể tập trung vào tên Suikotsu này

Ta thấy rõ thực lực của hắn, so với Bankotsu thì tên này có vẻ yếu hơn rất nhiều, do không sở hữu nhiều mảnh ngọc tứ hồn chăng ?

Gạt được móng sắt của hắn, ta nhắm ngay vị trí mảnh ngọc tứ hồn trên cổ hắn đâm mạnh xuống, ta tin thứ khiến hắn từ một thuốc tốt bụng trở thành kẻ tàn nhẫn như vậy điều do mảnh ngọc bị nhiễm bẩn mà ra

Ngay tức khắc, hắn ngã khuỵa xuống đất, sát khi ban nãy của hắn như biến mất thay vào đó cảm giác hiền hoà như lúc đầu ta gặp hắn trở lại

Hắn thất thần nhìn khoảng không sau đó lai cầu khẩn với ta “cầu xin cô hãy lấy mảnh ngọc tứ hồn đi… để tôi trở lại như trước kia”

Ta khuỵa một gối xuống, lo lắng hỏi “ngươi chọn cái chết ?”

“vâng…tôi cuối cùng vẫn là… chết thêm một lần nữa mà thôi”

Hắn nhớ lại, nhớ lại khoảng thời gian trước kia hắn là một thầy thuốc cứu người, hắn mặc kệ đám cháy xung quanh cố gắn cứu đứa bé gái đang nguy cấp, chỉ còn chút nữa thôi là có thể cứu cô bé, chỉ là không ngờ cô bé đó bị tên cướp tàn nhẫn giết chết dưới mũi giáo, sau đó tên cướp định giết luôn cả hắn vì sợ hãi hắn đã lỡ tay giết tên cướp, hắn đã dùng đôi tay cứu người để giết giết người, tội lỗi hắn gây ra khiến hắn không thể chịu nổi, hắn không biết nên làm thế nào cho tốt

Khi đó, một âm thanh đã khiến hắn thay đổi hoàn toàn, toàn bộ tâm linh của hắn đã bị sự tà ác trong bản thể chi phối sau đó tiếp tục dấn thân vào con đường tội lỗi, tay nhuốm đầy máu người vô tội và gặp được Bankotsu và gia nhập vào thành Bảy Vong Hồn để giết người không cần một lí do nào cả

“chính tay tôi đã giết quá nhiều sinh linh và thầy thuốc như tôi không thể ngăn cản được điều đó dù đã cứu bao nhiêu người tiếp đón bao nhiêu người thì linh hồn tôi cũng không thể siêu thoát được”

Ta thấy ánh mắt hắn, đầy vẻ hối hận ăn năn, hắn đang ăn năn về những tội lỗi do chính mình đã gây ra, ta ra sức an ủi “trong mỗi con ngươi bao giờ cũng có thiện và ác, ngươi không hắn là hoàn toàn tà ác …”

Hắn cắt lời ta “không đâu, tôi không hề muốn làm việc đó và tôi cũng …không thể chịu đựng được những việc ấy…cầu xin cô, hãy để linh hồn tôi được tự do”

Có lẽ hắn đã không chịu đựng được nữa rồi, ta gật đầu dùng Sơ nha nhẹ nhàng lấy mảnh ngọc tứ hồn khỏi người hắn, hắn ra di với nụ cười thanh thản, cơ thể hắn bốc hơi dần chỉ còn lại bộ xương khô

Ta cầm lấy mảnh ngọc đứng dậy, cuộc chiến giữa Sesshomaru và Jakotsu cũng đã kết thúc vì giữ mạng sống nên Jakotsu nhanh chóng tẩu thoát, tiếng ngựa hí vang lên ta nhìn sang, Kikyou đã xuất hiện có điều hơi trễ một chút

“Tama chuyện gì đã xảy ra”

“Suikotsu chết, trước khi chết cũng rất thanh thản” ta tóm tắt ngắn gọn nhất có thể, ta tin chắc Kikyou đến là do Suikotsu bởi hai người họ có biết nhau, ta nghe chuyện này từ lũ trẻ

Kikyou bình lặng nhìn ta, đi đến nhìn xác cốt của hắn thì thầm “như thế cũng tốt”

“của cô đây” ta đưa mảnh ngọc tứ hồn cho Kikyou

“là cô tự tay có được, giữ đi” Kikyou từ chối nhận mảnh ngọc

“ta không quan tâm nó, cô không nhận ta cũng sẽ đưa nó cho Kagome thôi” với ta đưa mảnh ngọc cho ai cũng vậy bởi vì cuối cùng cũng rơi vào tay Naraku mà thôi

Cuối cùng Kikyou cũng nhận lấy mảnh ngọc và rời đi, chỗ này chỉ còn lại ta với Sesshomaru và Jaken , đợi Kikyou đi xa ta xoay người lại tới gần hắn, Sesshomaru cũng bị thương, một vết đao khá sâu trên cổ tay hắn

Với một kẻ như Jakotsu, không thể nào có thể làm Sesshomaru bị thương nhưng nên nhớ hắn đang ở trong Bạch Linh Sơn, nơi khiến yêu quái trở nên suy yếu việc hắn có thể đấu thắng Jakotsu đã chứng minh cho thấy hắn mạnh như thế nào rồi, thứ cho tên Inuyasha đi, ta không tin hắn còn nguyên vẹn thế này đâu

Hắn nhìn đủ Kikyou liền rời đi, ta thấp thỏm đi cạnh hắn “Sess cả tuần rồi ngươi vẫn không nói chuyện với ta”

Hắn vẫn duy trì thái độ như vậy, nói thật hắn như thế càng khiến ta khó chịu, đã giải thích là ta và Kyo quả thật không có chuyện gì với lại hôm đó chả phải tuyện bố ta là vị hôn thê của hắn rồi sao, cho mọi người thấy quan hệ của hai người và khiến Kyo lùi bước

Ta cũng đã rạch ranh giới rõ ràng với Kyo rồi, cũng đã nói ta đối với Kyo như tên nhóc chưa lớn

Nếu Sesshomaru muốn chiến tranh, được ta chiến tranh luôn cho người coi

Hừ một tiếng, ta đi ngược hướng với Sesshomaru, hắn thì rời kết giới Bạch Linh Sơn còn ta thì định tiếp tục tiến sâu vào bên trong

“ngươi đi đâu ?” hắn nắm chặt tay ta, ánh mắt có chút không hài lòng vì hành động của ta

Ta gạt tay hắn, nhưng có vẻ không có kết quả, ta càng vùng vẫy thì tay hắn càng nắm chặt tay ta “ta tìm Kikyou, rất có thể bây giờ cô ấy tìm được thánh Hakushin và có khả năng Naraku sẽ xuất hiện”

“sao ngươi biết ?” hắn ngạc nhiên, có lẽ không ngờ ta sẽ nói thế

“đoán đấy được không, hừ”

Nguyên tác phim nó sẽ diễn ra như thế, ta nói tuy ta không nhớ nhiều chi tiết tuy nhiên vì Naraku là boss phản diện nên sự xuất hiện của hắn lúc trước khi ta coi phim ta vẫn rất để ý đến

“rời khỏi đây, không cần tìm” nói xong hắn rời đi, để Jaken lẫn ta lại, ta tức lắm hắn để ý Naraku hơn cả ta nữa đấy, dậm chân hành hạ mấy đám cỏ yếu ớt, bực dọc lôi Jaken đang suy yếu rời khỏi Bạch Linh Sơn

Rời khỏi đó Jaken nhanh chóng khôi phục lại yêu lực, suy nghĩ lại hành động của Sesshomaru mấy bữa giờ ta lại thấy lạ, Sesshomaru không phải kiểu người không hiểu lí lẻ như vậy, nghĩ tới điều này ta kéo Jaken lại gần hỏi

“Jaken lúc tôi vắng mặt, có việc gì xảy ra không ?”

Lão ấp úng, ngó lơ về phía khác, ta giật cổ áo lão đe doạ “nói nhanh, có chuyện gì xảy ra khi ta vắng mặt ?” dưới thái độ của Jaken ta chắc chắn có chuyệ gì liên quan đến ta mới khiên Sesshomaru hành động như thế

“có… khi ngươi rời đi Sesshomaru sama gặp một kẻ, vẻ ngoài hắn khá yếu ớt, có vẻ là người quen của ngài”

“rồi sau đó… chuyện gì xảy ra” người quen sao… trong đầu ta liên tưởng đến một người khi Jaken nhắc đến kẻ đó thân hình khá mảnh mai, là hắn thì ta tin chắc hắn đã nói chuyện không nên nói ra

“hắn nói… số ngươi…và Sesshomaru không ở cạnh nhau, bởi vì hắn có khả năng nhìn thấy tương lai… hắn nhìn thấy đại nhân đã đâm ngươi bằng cánh tay trái đã mất của ngài, còn đảy ngươi xuống địa ngục nữa”

Cơ thể ta mềm nhũng, sức lực như bị trút hết, ta quên mất dù ta có dặn Mai đừng tiết lộ cho Sesshomaru biết về tương lai đó nhưng lại bỏ quên phu quân nàng, vốn ta và y không có giao tình gì nên nghĩ y sẽ mặc kệ không quan tâm tới chuyện của ta và Sesshomaru và y với Sesshomaru hiếm khi gặp mặt, không nghĩ tới hai người họ có thể gặp và nói chuyện này

“Sess khi đó có biểu hiện gì không ?” tốt nhất là biểu hiện không tin lời y nói, mặc kệ y muốn nói gì thì nói

“sắc mặt ngài ấy trở nên âm trầm hơn và hỏi hắn ta chuyện đó xảy ra khi nào ?”

“và…?”

“hắn lắc đầu không rõ, chỉ nói tốt nhất là cô không nên bất cứ cuộc chiến nào vì khi chuyện đó xảy ra, cô đang ở cuộc chiến khá khốc liệt”

Cuộc chiến sao… đó là lí do hắn không cho ta rời khỏi hắn và không cho ta đi tìm Kikyou sợ sẽ xảy ra chuyện nhưng ta nghĩ việc Naraku sẽ không liên quan đến việc hắn đâm ta và đẩy xuống địa ngục

“rồi tên đó có nói gì nữa không ?”

Jaken lắc đầu “nói xong rồi hắn rời đi lập tức”

Ta đứng dậy, bỏ Jaken cùng Ah uh ở lại đó, lần theo yêu khí của Sesshomaru tìm hắn, mới rời khỏi Bạch Linh Sơn không lâu, kết giới sao lại yếu ớt thế này, ta trong lòng thắc mắc

Vừa vặn nhìn thấy hai anh em họ, Sesshomaru bình thản nhìn Inuyasha đau lòng cầm cung tên của Kikyou, như cảm nhận được ta nhìn hắn, Sesshomaru xoay người đi tới

Inuyasha bỗng nhiên hét lớn “đứng lại Sesshomaru, tại sao ngươi không cứu Kikyou, có phải ngươi trở mắt nhìn cô ấy bị giết…” rồi nắm chặt Thiết Toái nha như muốn đấu một trận với Sesshomaru

Sesshomaru lần này ngoại lệ, hắn không rút đao với Inuyasha, lần đầu tiên ta lại thấy Sesshomaru lại nói một đoạn dài với Inuyasha “ta không cần biết mối quan hệ giữa ngươi và cô gái đó, người giết Kikyou chính là Naraku nhưng người không cứu được cô ta… chính là người Inuyasha, thay vì truy vấn ta như thế này, ta nghĩ ngươi nên tìm Naraku thì hơn đấy”

Thấy Inuyasha đau khổ vì cái chết của Kikyou, ta rất muốn nói với rằng Kikyou chưa chết nhưng lại nghĩ lại sao ta phải nói cho hắn biết chứ, nam nhân như hắn giữa tình cảm của mình và Kikyou và Kagome lại không chịu xác định được chọn người này nhưng lại muốn bên cạnh người kia, hắn cũng đã từng khiến Kagome đâu khổ vì từng có ý định chọn Kikyou bỏ mặc Kagome nên ta mặc kệ hắn vậy, cứ để hắn gặm nhấm nỗi đau đi

“đi thôi” hắn đi đến chỗ ta, cầm lấy tay ta dẫn đi không để ta có cơ hội nói gì với Inuyasha mặc dù có ta cũng chẳng có lời gì để nói với Inuyasha bây giờ cả

“còn muốn tiếp tục tìm Naraku ?” ta thấy có vẻ hơi bực, xem ra Naraku lại làm gì hắn nữa rồi

“ừ”

Cả hai lại chìm trong im lặng, ta rất muốn nói gì đó với hắn nhưng lại không biết mở lời thế nào, đợi đi đến một khoảng rất dài, bởi vì ta lo suy nghĩ nên không để ý hắn đứng lại khi nào cho nên cứ đi kết quả tay bị kéo lại, xém bật ngửa ra phía sau ngồi phịch xuống đất, may mà Sesshomaru kịp đỡ ta chứ nếu không ta chuẩn bị mông nở hoa rồi

Ta lừ hắn, đang đi sao lại đứng lại đột ngột thế

“Tatsu, ta nghĩ kỹ rồi…ngươi nên trở lại hiện đại một thời gian đi”

Cơ thế ta cứng đờ, bình thường Sesshomaru rất hạn chế ta trở về hiện đại, gần như lần nào ta muốn trở về ta phải nói trước hai ba ngày, lần này hắn đột ngột muốn ta về là vi sao chứ

Mắt ta nóng bừng như muốn rơi lệ, ta cố kìm nén không để nước mặt chảy ra ngoài, lồng ngực âm ĩ có chút run rẩy “Sess… ngươi….


Loading...

Chương 42

82 Chương này có vài vị khách mời nha. . . mọi người đoán xem là ai nào ≥^. ^≤

“con về rồi” ta uể oải chào mọi người trong nhà

“chị về rồi” gương mặt lờ đờ ngước lên nhìn người chào hỏi ta, tay đỡ trán

Ôi trời, ở bên kia cổ đại đã mệt rồi, về hiện đại lại mệt không kém, kẻ đang ngồi thảnh thơi trong phòng khách vui vẻ nói chuyện với Souta chính là Kyo

“cậu ở đây có chuyện gì ?” ta suy yếu lên tiếng, không rõ hình như từ hồi đi vào Bạch Linh Sơn, cơ thể ta tự nhiên cảm thấy yếu hơn hắn

“nghe chị bệnh… tôi đến thăm” hắn thản nhiên trả lời, tiện thể uống một ngụm hồng trà cười đùa với Souta xem ra hai anh em khá hoà hợp

“ừm… tôi ổn cảm ơn đến thăm” nói rồi ta bỏ qua hắn mà đi lên phòng nằm nghỉ, ở bên kia ta không nghỉ ngơi đàng hoàng bây giờ thì có thể rồi

Ta ngủ quên lúc nào không hay, bởi vì quá mệt mỏi giấc ngủ không được sâu và rồi ta lại mơ thấy ác mộng, ta mơ nhìn thấy Sesshomaru đâm ta bằng cánh tay trái của hắn sau đó bị ngã xuống một thung lũng sâu thẳm, mọi người ở đó chỉ nhìn ta rơi xuống chứ không hề có hành động gì

Ta giật mình tỉnh giấc, cơ thể đổ mồ hôi nhễ nhại, áo cũng ướt đẫm mồ hôi

Tự nhiên ta cảm thấy cơ thể có chút uể oải, đầu ong ong khó chịu sờ trán thì nóng quá xem ra ta sốt rồi, sốt thì sốt ta vẫn phải tắm rửa cái đã, cơ thể đầy mùi mồ hôi rồi đây

Nước ấm vòi sen rơi xuống cơ thể, thấy dễ chịu hơn hẳn tinh thần cũng dần ổn lại, giấc mơ đó ta đã mơ thấy biết bao nhiêu lần có điều tần suất xuất hiện không nhiều, mà dạo gần đây ngày nào ta cũng thấy nó

Có khi nào thời khắc đó sắp tới gần không ? nếu vậy ta có thể vượt qua được số mệnh không hay vẫn phải nhận mệnh này

Đến phòng ăn, nay nhà lại có thêm một vị khách mới, ta thở dài chán nản tên này định thực hiện kế hoạch đánh người không được thì đánh người thân cận đây mà, nhìn đi trong nhà bây giờ ai cũng thân thiện với hắn cứ thể là người một nhà vậy

“Tama cháu dậy rồi mau đến đây ăn nào” Dì vui vẻ gọi ta đến, không biết vô tình hay cố ý mà xếp chỗ ta cạnh cái tên Kyo này, ta lắc đầu bất lực đến chỗ ngồi, kìm nén cơn khó chịu trong người mà ăn cơm, không rõ do cơ thể bị bệnh hay sao mà khẩu vị của ta giảm trầm trọng, không nuốt nổi món nào cả, ngay cả cơm ta cũng chả ăn nổi nhưng sợ dì lo lắng nên phải cố ăn hết bát cơm này

“con ăn xong rồi” nói rồi ta liền dọn dẹp bát đĩa của mình sau đó lên phòng nghỉ, xem ra phải đi bệnh viện khám bệnh thôi, ta lén mọi người rời khỏi nhà, đi đến phòng khám gần nhất xem bệnh

Bác sĩ khám hồi lâu nói cơ thể ta suy nhược cần được tẩm bổ và sốt nhẹ, sau đó… không có sau đó nữa chỉ vậy thôi, ta lấy làm lạ ta tuy ở trong chiến quốc ăn uống có chút thất thường nhưng tuyệt đối không hề thiếu ăn, làm sao mà thân thể suy nhược được cơ chứ

Mang suy nghĩ không yên lòng trở về phòng, lại thấy Kyo đang ngồi trong phòng ta tuỳ tiện lấy một cuốn sách trên kệ ngồi trên ghế đọc sách

“ai cho cậu vào ?” ta đang mệt trong người nên rất khó chịu

“dì thấy sắc mặt chị không ổn nên bảo tôi mang sữa đến cho chị, vào trong rồi thì không thấy chị” hắn vẫn không nhìn ta vào phòng bằng đường cửa sổ, mắt vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách

“ra ngoài” ta trầm giọng, trước giờ ta không thích có người lạ mặt vào phòng, nhất là với Kyo, Sesshomaru lúc trước nhìn thấy hắn đến gần ta thôi là đã muốn xé nát hắn rồi, nếu vô tình hắn nhìn thấy hắn trong phòng ta chẳng phải mạng hắn cũng giữ không được ta lại bị hiểu lầm nữa thì không hay chút nào

“tôi muốn làm rõ, rốt cuộc người lúc trước có phải vị hôn phu của chị không”

‘sao…tới chất vấn tôi, cậu có tư cách gì và lại hôm đó không phải tôi đã nhận rồi sao ?”

A đầu óc ta lại càng thêm nặng nề thêm rồi, mắt nhoè đi rất nhiều

“không đúng, bao lâu nay tôi chưa từng thấy hắn xuất hiện cạnh chị vả lại chị cũng không nhắc một chữ đến, làm thế nào đột ngột có một vị hôn phu”

“hừ tôi bên cạnh ai cũng phải báo cậu sao thực nực cười, cậu mau ra ngoài cho tôi”

Hắn quyết tâm không rời nửa bước, hình như phải trả lời theo đúng ý hắn thì hắn mới rời đi, tên này còn nhỏ tuổi mà tính khí như vậy rồi, lớn lên xem ra còn phiền hơn đây “ta cho ngươi 3 giây, không rời đi đừng trách ta khí”

Hắn hếch mặt lên, kiêu ngạo khiêu khích “chị làm được gì, đánh tôi làm ơn lúc trước tôi nhường chị mới thắng được thôi, bây giờ trong chị suy yếu đến thế làm gì được tôi”

Nghe vậy ta cười khẩy, vung quạt khiến hắn bay khỏi phòng, tiếng rầm vang lên ở bên ngoài, ta thô bạo đóng cửa lại, không quan tâm đến kẻ bên ngoài kêu la ầm ĩ, dì và ông cũng khuyên bảo hắn nên trở về

Ta suy yếu dựa vào cánh cửa, xem ra bệnh thật rồi, mới sử dụng sức mạnh có một chút mà đã như bị rút gần hết sức lực, mắt dần tối mờ lại âm thanh cuối cùng ta nghe được là giọng nói hoảng sợ và lo lắng của dì vang bên tai “Tama… Tama… Cha mau gọi cấp cứu”

Mở mắt tỉnh dậy, thứ đầu tiên ta thấy chính là trần nhà trắng toát, ta ngơ ngác hok rõ chuyện gì, đây đâu phải trần nhà của phòng ta đâu, mắt nhắm mắt mở nghiêng đầu nhìn quanh, cái cách bài trí sắp xếp của căn phòng này hình như là bệnh viện thì phải, sao ta lại ở bệnh viện nhỉ ?

“A… cháu tỉnh rồi… may quá” ông nội chậm rãi đi đến giường, nét mặt tuy mệt mỗi nhưng cũng giãn ra rất nhiều, ta lại mang lo lắng cho mọi người nữa rồi

“xin lỗi… lại làm phiền mọi người… cháu bị sao vậy ạ ?”

“sốt cao thôi, cơ thể suy nhược”

À à một tiếng, cơ thể suy nhược, khõng rõ tại sao ta lại nhớ đến chuyện trước kia, cái gọi là cơ thể suy nhược chính là thứ khiến ta dần trở nên héo mòn rồi chết đi

“nghiêm trọng không ạ ?”

“à không đâu, cháu nên ăn uống đầy đủ đi vốn cháu kén ăn nên mới dẫn đến suy nhược đấy”

Hờ cũng phải, ta vốn kén ăn mà rau hầu như là không đụng đến, thịt phải nạc hết mức tuyệt đối không được mở, hay ta cũng không thích ăn cá nói chung là rất kén, có lẽ ta suy diễn quá nhiều rồi, nghĩ đến tự mình làm nghiêm trọng mọi chuyện liền phi cười, cơ thể nặng nề nhanh chóng khoẻ lên

Vốn chỉ là sốt thôi nên ta ở bệnh viện một ngày rồi về liền, sau khi nghe bác sĩ bảo ta cần ăn đầy đủ chất hơn nên ngay tối hôm về nhà, một bàn đồ ăn rau cá đầy đủ, ngay cả cà rốt hay ớt chuông bình thường dì không bao giờ cho vào phần ăn của ta lần này thì nó lại chiếm đa số, ta khóc ngầm trong lòng, nuốt ngược nước mắt ăn từng món trên bàn

Chưa bao giờ cảm thấy ăn uống lại cực hình đến thế

“dì à… dì sau này đừng để Kyo lên phòng con nhé” ta vừa lau sạch bàn ăn, vừa nói chuyện với Dì

“ừ… dì biết rồi” dì rửa bát xong, đến bàn ngồi xuống, nghiêm túc ở trước mặt ta nói chuyện “xảy ra chuyện gì ở bên kia sao, dì thấy cháu từ khi trở về trông được ổn mấy”

Động tác ta khựng lại, che dấu cảm xúc trước mặt dì cười giả tạo “không ạ… ở bên đó vẫn bình thường có điều có lẽ cháu cần nghỉ ngơi khá lâu nên sẽ tạm thời không về ạ”

Làm sao có thể trả lời dì ấy rằng bởi vì cãi nhau với hắn nên ta mới trở về vả lại lí do cãi nhau cũng là vì sự sống chết của ta

“Tama biết không, mỗi lần con nói dối hay muốn tránh né việc gì khuôn mặt con sẽ cúi thấp xuống hoặc sẽ cười rất gượng gạo”

Ta rất muốn cười lần nữa, không phải chứ biểu hiện của ta lộ rõ vậy ư, lúng túng gãi đầu muốn giải thích với dì có điều giải thích thế nào bây giờ

“Tama… dì không rõ bên kia có chuyện dì xảy ra với cháu, chắc có lẽ liên quan đến cái người tự nhận mình là hôn phu của con đi”

Ta không nói, khẽ gật đầu tự nhiên lại nhớ đến biểu hiện của hắn hôm trước ta có chút đau lòng, hắn cũng bất đắc dĩ, mà ta là lì lợm nên mới cáu giận hắn

“dì đừng lo, trai gái yêu nhau ai mà chả có lúc giận chỉ là chuyện vặt thôi” ta bịa đại lí do, dù biết thế nào di cũng sẽ phát hiện ta nói dối, ta cũng khó mở lời nói sự thật

“đời người ngắn ngủi… đừng khiến sau này phải hối hận là được rồi”

Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, cơn sốt đã khỏi hoàn toàn, ta ngáp ngắn ngáp dài rời khỏi giường, hôm nay ta sẽ đi chơi để giải tỏa tâm trạng buồn bực mấy hôm nay mới được, sau đó sẽ trở lại bên kia giếng đeo bám tên mặt lạnh kia nếu bám không được thì ăn vạ, hắn làm gì được nào

Ta thay đồ, trang điểm thật xinh đẹp ngắm mình trong gương vài vòng mới đi xuống dưới nhà, nhìn thấy Kagome đang ăn sáng đã thế con bé ăn như kiểu bị bỏ đói ấy, ăn nhanh đến mức cả ba vị trong nhà trân trói nhìn Kagome mà quên cả ăn

“Kagome em định trở lại bao lâu ?” ta ngồi xuống chỗ trống đối diện với Kagome, thấy em ấy khí thế như vậy xem chừng bên kia có cái gì đó kích thích, không chừng liên quan đến việc Kikyou mất đi

“không rõ ạ… em nghĩ chừng một tuần”

Xem ra lần này con bé ở lại lâu đây, phần ăn của ta vẫn như ngày trước dinh dưỡng đầy đủ rau nhiều thịt ít, thấy Kagome ăn khí thế lâu lâu lén gắp phần rau của mình qua Kagome còn ta chỉ ăn phần thịt của mình, được vài lần cũng bị dì phát hiện, cảnh cáo còn lần sau thì bữa ăn tiếp theo rau sẽ được tăng thêm

Nghĩ tới phần ăn hiện tại đã đáng sợ rồi nên ta ngoan ngoan nuốt số rau còn lại trong đĩa mình

Dọn dẹp xong xuôi ta mới rời khỏi nhà, thực sự là một năm nay ta chỉ đi loanh quanh gần nhà xa nhất cũng là trường Kagome ngoài ra hầu như không đi đâu nữa, sẵn đợt này ta đi tham quan một chuyến luôn vậy

Đi được một quãng đường khá xa, một luồng gió nóng đột ngột thổi qua, ta nhìn lại thì thấy một ánh lửa xanh lơ lững bay với tốc độ rất nhanh, lâu lâu lại dừng một nơi nào đó vài giây rồi đi tiếp, mọi người trên đường điều không hề thấy nó

Sẵn tiện rảnh rỗi, ta chạy theo ánh lửa đó, hình như nó đang tìm ai thì phải không có cảm giác nguy hiểm từ nó xem ra cũng không có gì đáng sợ

Nơi dừng chân của ta chính là một ngôi đền nhỏ, khác hẳn với đền Higurashi… nó nhỏ và bình dị hơn nhiều, đền Mikage trông có vẻ quen quen nhỉ, ngôi đền hơi vắng vẻ một chút

Vào sâu bên trong nhìn thấy hai đứa nhóc thân hình trông như 1,2 tuổi đội mặt nạ đang loay hoay cầm hũ rượu tưới xuống đất, ta nhìn kỹ lại, một khói đen đang dần xâm chiếm vào trong ngôi đền

Người gác đền đâu sao không thấy nhỉ ?

Thấy hai đứa kia chật vật quá ta không đỡ nhắm mắt cho qua, liền dùng Hắc Phong truyền linh lực thanh tẩy chướng khí, hai đứa thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống đất liền tục nói “may quá… may quá”

“ở đây xảy ra chuyện gì thế ?” ta bước lên hỏi chuyện, quan sát ngôi đền này, chướng khí có vẻ khá dày đặc

“cô… cô nhìn thấy chúng tôi” hai cậu nhọc ngạc nhiên, luống cuống đứng dậy

“sao tại lại không nhìn thấy… bộ các người không phải người” ặc khoan giờ mới để ý con người có ai mà có thể bay lơ lửng thế chứ đã thế tuy thân hình hai đứa nhóc chỉ có chừng 1,2 tuổi nhưng đi đứng rất vững, nói chuyện rất rõ ràng, xem ra mình xen vào chuyện phiền phức rồi

Cơ thể ta tự động đằng sau… quay, ta muốn hôm nay vui chơi không muốn kéo vào phi vụ rắc rối nào đâu, có điều chân ta không thể cử đông được, bọn nhóc mỗi đứa nắm một chân giữ ta lại, ta cô nhích một phân cũng không được

“Cô giúp chúng tôi đi, thổ thần cùng thần sứ bỏ đi cả rồi, hai chúng tôi không ứng phó nỗi chướng khí dày đặc này xin cô giúp chúng tôi kéo dài thời gian đi”

Chết tiệt nhỏ con thế mà mạnh gớm, ta chịu thua rồi, rất muốn hỏi hai đứa cớ gì mà Thổ thần lẫn thần sứ bỏ đi nhưng việc gấp rút chỉ có thể hỏi tên hai đương sự trước vậy

“Hai ngươi tên gì”

“tôi tên Onikiri” đứa nhóc mang mặt nạ nữ lên tiếng trước sau đó mới là đứa mang mặt nạ nam “tôi là Kotetsu”

Cả hai điều là tiểu quỷ, tinh linh của đền thờ, đền thờ này khác hẳn của Higurashi chỉ có gia đình ông nội canh giữ lần nhiều thứ quỷ quái linh tinh lâu đời thì ngôi đền này ta thực sự cảm thấy nơi đây khác hẳn, nơi đây yên tĩnh không được nhộn nhịp như đền nhà Higurashi

“đưa hũ rượu đó cho ta”

Kotetsu liền đem hũ rượu ôm trong tay đưa cho ta, nhìn vào bình cũng không còn nhiều lắm thứ này ban nãy ta nhìn thấy hai đứa tạt vào chướng khí xem ra có tác dụng thanh tẩy đáng tiếc là không được manh lắm

Điều khiển Hắc Phong khiến những giọt rượu còn sót lại trong bình bay lên chia nhỏ điều như những viên ngọc nước trong suốt, tập trung linh lực vào chúng rồi ném chúng vào làng chướng khí dày đặt, ta chỉ cầm chừng mà thôi không thể thanh lọc chướng khí này hoàn toàn bởi vì ta chẳng muốn, chủ đền không ra mặt cớ gì ta phải làm, ta giúp họ bởi không muốn chướng khí nào lan rộng ra bên ngoài

“hai đứa mau đi kiếm thổ thần không tìm được cũng phải tìm cho được thần sứ ta kiên trì không lâu đâu”

Đúng là ta kiên trì không lâu đâu, ta mà xung lên coi chừng ngôi đền nhỏ bé này bị ta đập nát mất, Kotetsu và Onikiri nghe thế hối hả chạy khỏi cổng đền tìm người, nhanh chóng một cô gái khá trẻ hối hả chạy vào theo sau chính là hai tiểu quỷ chưa đi được bao lâu

Đùa sao… đây là thổ thần ? lần đầu tiên bà đây thấy thổ thần là con người đấy nhé…

Tức nhiên nhân vật chính xuất hiện, ta phải nhường sân khấu rồi

Đứng trước cơ thể yêu quái mang tên nhền nhện đất, ta nhìn cơ thể không lồ đầy lông lá lẫn đen xì của nó lại liên tưởng đến Naraku mặc dù tên đó chưa bao giờ xuất hiện dưới hình dạng con nhện cả nhưng lưng hắn thì có đấy, không biết có liên quan đến không, hình như là không đâu, nghe nói con này được phong ấn vài thập kỷ rồi xem ra không liên quan đến

Vị thổ thần tập trung vào việc tiêu diệt yêu quái, điệu nhảy thần linh của cô nhảy rất tốt, từng tiếng chuông trong treo trên tay cô vang lên đẩy lùi chướng khí của yêu quái, ánh sáng nhẹ diệu của điệu nhảy khiến nó vùng vẫy khó chịu, ta khoanh tay đứng một bên quan sát nhận thấy cũng không tệ, váy áo quá dài chỉ mong cô ấy giữa chừng đừng giậm phải ngã thì nguy

Và… cô ấy đã ngã sau ý nghĩ của ta, ta trố mắt nhìn cảnh chụp ếch của cô thầm đổ mồ hôi lạnh, chắc có vẻ đau

Từ xa hai kẻ tóc bạch kim, mặc đồ truyền thống chạy đến, vẻ mặt hết sức lo lắng, một trong hai kẻ đó là yêu quái, ta cũng hơi ngạc nhiên yêu quái cũng có thể làm thần sứ nữa à, đừng hỏi vì sao ta biết hai tên tiểu quỷ bên cạnh giới thiệu đấy, chúng ở một bên giới thiệu hai vị thần sứ của đền, một người từng là hồ yêu, một người là từng là linh thần của đền khác vì một vài lí do nên đã trở thành thần sứ của đền này

Thấy chủ nhân mình nguy hiểm tất nhiên phải lao vào bảo vệ có điều ta không rõ là tên nhền nhện mạnh hay hai tên này vô dụng nữa, một tên thì dùng lửa hồ ly ngăn chặn chân nhện đất chạm vào thổ thần một tên cầm cây sáo định thổi cuối cùng bị nhện đất đạp bay đi, vài gạch hắc tuyến trên đầu ta chảy dài

Như có ai nhìn, ta ngước đầu nhìn lên trời thấy có hai người đang đứng quan sát bọn họ, một người thì hồng hường loè loẹt, một người thì giản dị đến mức nhạt nhoà, họ nói gì đó với nhau sau đó người đàn ông giản dị đưa ta xuất ra vài con bướm màu xanh da trời bay đến cô gái, hỗ trợ cho cô rất nhiều, cô ấy cũng lấy lại bình tĩnh tiếp tục cho việc thanh tẩy

Không lâu sau chướng khí được thanh tẩy hoàn toàn, yêu quái bị tiêu diệt ngôi đền lấy lại sự thanh tĩnh, linh khí nơi này lúc đầu không có, có lẽ do chướng khí làm hao món bây giờ thì đang dần trở lại

Ta nhân lúc mọi người không chú ý tới, lẵng lặng chuồng đi, hôm nay coi như không tệ đi có thể gặp được thần lẫn thần sứ đấy, ta không rõ hai người ban nãy ra tay giúp cô gái là ai nhưng chỉ mới một động tác có thể giúp cô một phần nào sức mạnh ta cũng rõ được hai người này không thể chọc

Di chuyển được một khoảng cách khá xa ngôi đền, cái người mà ta nói là ăn mặc giản dị đến mức mờ nhạt xuất hiện trước mặt ta, ánh mắt khá hiền hoà nhìn ta nở nụ cười nhẹ “lâu rồi không gặp cô, Tatsu ?”

Ta lục lọi trí nhớ, cô xem ta đã từng gặp người này ở đâu nhưng một hồi lâu vẫn không nhớ được mới ngại ngùng hỏi “xin hỏi chúng ta quen nhau sao ?”

Tới lượt quý ngài trước mắt đơ vài giây, vẫn giữ nụ cười thân thiện trả lời ta “có lẽ đã quá lâu nên cô không nhớ đến ra… ta là thổ thần tiền nhiệm đền Mikage này và hơn 400 năm trước cô đã đến ngôi đền này cầu nguyện”

Hơn 400 năm trước ? quá lâu đi với lại ta xuyên qua chiến quốc là lúc 500 năm trước cơ mà, đem lòng nghi ngờ nhìn người đối người, sau đó lại nghĩ nghĩ vài chuyện có khả năng xảy ra

“sao ngươi tin chắc người đó là tôi… dù gì tôi là con người, 400 năm trôi qua tôi cũng đã chết rồi chứ”

Mikage định mở lời chợt có cái gì đó khựng lại, ông ta cười nói “tôi không thể nói rồi, đến chỉ để chào hỏi thôi”

“tôi muốn hỏi trước đây tôi đến đây để làm gì ?”

“cô đến cầu bình an”

Chỉ vậy thôi sao ? sau đó tự dưng ta cảm thấy rất nhẹ nhõm, vui mừng khôn xiếc liền quay người chạy đi không quên mở lời cảm ơn đến vị thổ thần đó, không biết ông ta có nói thật hay dôi nó cũng là một sự cổ vũ rất lớn với ta

Ta vội vã quay về, mong sao nhanh tới nhà để còn có thể trở về thế giới kia nữa, rồi gặp Sesshomaru nói với hắn những lời ta nghe hôm nay

Chiều ta trở về tới nhà, chưa vào tới cửa theo phản xạ giống như lúc sáng, đằng sau… quay không một chút chần chờ, đừng hỏi ta sao ta lại làm vậy chỉ là bản năng thôi

“chị đang trốn tránh tôi ?” hắn đút tay túi quần, thản nhiên dựa vào cây cổ thụ trước nhà, mặt tựa tiếu phi tiếu chằm chằm ta

Trốn tránh ? không… ta đang không muốn gặp thì đúng hơn

“thì sao… chả phải tôi nói rõ với cậu rồi sao ?”

“tôi không tin”

“cậu không tin thì liên quan gì tới tôi” đang nói chuyện với Kyo, chợt nhìn thấy Inuyasha vội vã rời đi, ta đưa mắt về phía hắn hỏi “đón Kagome?”

Hắn lạnh nhạt ờ một tiếng, tức tố chạy đi vì ngại có Kyo không để lộ thân phận nếu không hắn cũng đã bay cái vèo khỏi cổng đền rồi

Kyo không quan tâm đến Inuyasha, hắn vẫn chăm chú nhìn ta đợi một hồi rất lâu hắn mới lên tiếng

“vì sao lại là hắn ?”

Hắn ? ý Kyo nói là Sesshomaru ? ta nghĩ hồi lâu mới cho hắn câu trả lời đơn giản súc tích nhất “ Tôi không thích người nhỏ tuổi hơn" vả lại ấn tượng ban đầu cho tới bây giờ về Kyo đối với ta không mấy tốt đẹp và điều quan trọng nhất người ta thích vẫn mãi là Sesshomaru không thể ai khác, nhắc mới nhớ, dù lúc trước ta mất trí nhớ không nhớ gì về hắn nhưng mỗi lần tiếp xúc với nam nhân khác, kỳ lạ là ta rất không thích gần họ như có gì bài xích, không cho phép ta đến gần

Tai ta rất thính, nghe được tiếng xương tay rắc rắc vang lên, ta nhìn quanh đâu có ai chỉ có tên trước mắt, nhìn anh mắt ai oán của hắn ta thầm ăn năn, dù sao cũng là người trẻ tuổi, từ chối phủ phàng vậy liệu hắn uất ức mà làm liều không

“tôi sẽ không bỏ cuộc” nói rồi hắn chạy đi như gió, ầy cứ tưởng sẽ có đoạn thoai thế này ‘tôi không cho phép chị thích hắn, chị chỉ được phép thích tôi’ xem ra lậm phim truyền hình nhiều quá rồi, lấy Hắc Phong đập đầu vài cái ta mới đi vào trong nhà

Ta vội vàng về phòng chuẩn bị đồ đạc để trở về chiến quốc, có điều chưa kịp bước vào phòng thì một cơn gió mạnh thổi đến, màn che trong phòng bay loạn xạ, cảm giác xấu bấy lâu xuất hiện ùa đến, ta nhận thấy mùi của yêu quái và cả mùi của luồng hắc ám đáng sợ, nó đang hướng tới ngoài đường lớn, ta lo lắng cho Kagome, giờ này con bé đang trên đường đi học về

Ta chộp lấy cái áo khoác để trên ghế vội vã rời khỏi nhà, trên con đường lộ những con đường, ngôi nhà đẹp đẽ đã bị cái gì đó ăn mòn trở nên lòi lõm, tàn tạ xấu xí, ta hướng theo luồng hắc ám chạy đến bãi đất trong dành cho trẻ em, bóng Kagome, Inuyasha và một bóng ngươi già màu trắng xóa đang lơ lững trên không trung

“Kagome, Inuyasha chuyện gì xảy ra thế này” ta dừng lại bên cạnh Kagome nhìn đến cây kiếm đang cố sức thoát khỏi vỏ, ta nhìn chằm nó đó chả phải “Tùng Vân nha” vậy lão già đang lơ lững là “lão là Saya ?”

P/S: mọi người đoán khách mời của chúng ta là ai chưa nào hohohoho họ cũng nổi lắm á nha

Thứ 7 hàng tuần một chương nha có khi hơn, mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện của Thỏ nhé, cảm ơn mọi người nhiều

.


Q2: Chương 42

83 Chương này có vài vị khách mời nha. . . mọi người đoán xem là ai nào ≥^. ^≤

“con về rồi” ta uể oải chào mọi người trong nhà

“chị về rồi” gương mặt lờ đờ ngước lên nhìn người chào hỏi ta, tay đỡ trán

Ôi trời, ở bên kia cổ đại đã mệt rồi, về hiện đại lại mệt không kém, kẻ đang ngồi thảnh thơi trong phòng khách vui vẻ nói chuyện với Souta chính là Kyo

“cậu ở đây có chuyện gì ?” ta suy yếu lên tiếng, không rõ hình như từ hồi đi vào Bạch Linh Sơn, cơ thể ta tự nhiên cảm thấy yếu hơn hắn

“nghe chị bệnh… tôi đến thăm” hắn thản nhiên trả lời, tiện thể uống một ngụm hồng trà cười đùa với Souta xem ra hai anh em khá hoà hợp

“ừm… tôi ổn cảm ơn đến thăm” nói rồi ta bỏ qua hắn mà đi lên phòng nằm nghỉ, ở bên kia ta không nghỉ ngơi đàng hoàng bây giờ thì có thể rồi

Ta ngủ quên lúc nào không hay, bởi vì quá mệt mỏi giấc ngủ không được sâu và rồi ta lại mơ thấy ác mộng, ta mơ nhìn thấy Sesshomaru đâm ta bằng cánh tay trái của hắn sau đó bị ngã xuống một thung lũng sâu thẳm, mọi người ở đó chỉ nhìn ta rơi xuống chứ không hề có hành động gì

Ta giật mình tỉnh giấc, cơ thể đổ mồ hôi nhễ nhại, áo cũng ướt đẫm mồ hôi

Tự nhiên ta cảm thấy cơ thể có chút uể oải, đầu ong ong khó chịu sờ trán thì nóng quá xem ra ta sốt rồi, sốt thì sốt ta vẫn phải tắm rửa cái đã, cơ thể đầy mùi mồ hôi rồi đây

Nước ấm vòi sen rơi xuống cơ thể, thấy dễ chịu hơn hẳn tinh thần cũng dần ổn lại, giấc mơ đó ta đã mơ thấy biết bao nhiêu lần có điều tần suất xuất hiện không nhiều, mà dạo gần đây ngày nào ta cũng thấy nó

Có khi nào thời khắc đó sắp tới gần không ? nếu vậy ta có thể vượt qua được số mệnh không hay vẫn phải nhận mệnh này

Đến phòng ăn, nay nhà lại có thêm một vị khách mới, ta thở dài chán nản tên này định thực hiện kế hoạch đánh người không được thì đánh người thân cận đây mà, nhìn đi trong nhà bây giờ ai cũng thân thiện với hắn cứ thể là người một nhà vậy

“Tama cháu dậy rồi mau đến đây ăn nào” Dì vui vẻ gọi ta đến, không biết vô tình hay cố ý mà xếp chỗ ta cạnh cái tên Kyo này, ta lắc đầu bất lực đến chỗ ngồi, kìm nén cơn khó chịu trong người mà ăn cơm, không rõ do cơ thể bị bệnh hay sao mà khẩu vị của ta giảm trầm trọng, không nuốt nổi món nào cả, ngay cả cơm ta cũng chả ăn nổi nhưng sợ dì lo lắng nên phải cố ăn hết bát cơm này

“con ăn xong rồi” nói rồi ta liền dọn dẹp bát đĩa của mình sau đó lên phòng nghỉ, xem ra phải đi bệnh viện khám bệnh thôi, ta lén mọi người rời khỏi nhà, đi đến phòng khám gần nhất xem bệnh

Bác sĩ khám hồi lâu nói cơ thể ta suy nhược cần được tẩm bổ và sốt nhẹ, sau đó… không có sau đó nữa chỉ vậy thôi, ta lấy làm lạ ta tuy ở trong chiến quốc ăn uống có chút thất thường nhưng tuyệt đối không hề thiếu ăn, làm sao mà thân thể suy nhược được cơ chứ

Mang suy nghĩ không yên lòng trở về phòng, lại thấy Kyo đang ngồi trong phòng ta tuỳ tiện lấy một cuốn sách trên kệ ngồi trên ghế đọc sách

“ai cho cậu vào ?” ta đang mệt trong người nên rất khó chịu

“dì thấy sắc mặt chị không ổn nên bảo tôi mang sữa đến cho chị, vào trong rồi thì không thấy chị” hắn vẫn không nhìn ta vào phòng bằng đường cửa sổ, mắt vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách

“ra ngoài” ta trầm giọng, trước giờ ta không thích có người lạ mặt vào phòng, nhất là với Kyo, Sesshomaru lúc trước nhìn thấy hắn đến gần ta thôi là đã muốn xé nát hắn rồi, nếu vô tình hắn nhìn thấy hắn trong phòng ta chẳng phải mạng hắn cũng giữ không được ta lại bị hiểu lầm nữa thì không hay chút nào

“tôi muốn làm rõ, rốt cuộc người lúc trước có phải vị hôn phu của chị không”

‘sao…tới chất vấn tôi, cậu có tư cách gì và lại hôm đó không phải tôi đã nhận rồi sao ?”

A đầu óc ta lại càng thêm nặng nề thêm rồi, mắt nhoè đi rất nhiều

“không đúng, bao lâu nay tôi chưa từng thấy hắn xuất hiện cạnh chị vả lại chị cũng không nhắc một chữ đến, làm thế nào đột ngột có một vị hôn phu”

“hừ tôi bên cạnh ai cũng phải báo cậu sao thực nực cười, cậu mau ra ngoài cho tôi”

Hắn quyết tâm không rời nửa bước, hình như phải trả lời theo đúng ý hắn thì hắn mới rời đi, tên này còn nhỏ tuổi mà tính khí như vậy rồi, lớn lên xem ra còn phiền hơn đây “ta cho ngươi 3 giây, không rời đi đừng trách ta khí”

Hắn hếch mặt lên, kiêu ngạo khiêu khích “chị làm được gì, đánh tôi làm ơn lúc trước tôi nhường chị mới thắng được thôi, bây giờ trong chị suy yếu đến thế làm gì được tôi”

Nghe vậy ta cười khẩy, vung quạt khiến hắn bay khỏi phòng, tiếng rầm vang lên ở bên ngoài, ta thô bạo đóng cửa lại, không quan tâm đến kẻ bên ngoài kêu la ầm ĩ, dì và ông cũng khuyên bảo hắn nên trở về

Ta suy yếu dựa vào cánh cửa, xem ra bệnh thật rồi, mới sử dụng sức mạnh có một chút mà đã như bị rút gần hết sức lực, mắt dần tối mờ lại âm thanh cuối cùng ta nghe được là giọng nói hoảng sợ và lo lắng của dì vang bên tai “Tama… Tama… Cha mau gọi cấp cứu”

Mở mắt tỉnh dậy, thứ đầu tiên ta thấy chính là trần nhà trắng toát, ta ngơ ngác hok rõ chuyện gì, đây đâu phải trần nhà của phòng ta đâu, mắt nhắm mắt mở nghiêng đầu nhìn quanh, cái cách bài trí sắp xếp của căn phòng này hình như là bệnh viện thì phải, sao ta lại ở bệnh viện nhỉ ?

“A… cháu tỉnh rồi… may quá” ông nội chậm rãi đi đến giường, nét mặt tuy mệt mỗi nhưng cũng giãn ra rất nhiều, ta lại mang lo lắng cho mọi người nữa rồi

“xin lỗi… lại làm phiền mọi người… cháu bị sao vậy ạ ?”

“sốt cao thôi, cơ thể suy nhược”

À à một tiếng, cơ thể suy nhược, khõng rõ tại sao ta lại nhớ đến chuyện trước kia, cái gọi là cơ thể suy nhược chính là thứ khiến ta dần trở nên héo mòn rồi chết đi

“nghiêm trọng không ạ ?”

“à không đâu, cháu nên ăn uống đầy đủ đi vốn cháu kén ăn nên mới dẫn đến suy nhược đấy”

Hờ cũng phải, ta vốn kén ăn mà rau hầu như là không đụng đến, thịt phải nạc hết mức tuyệt đối không được mở, hay ta cũng không thích ăn cá nói chung là rất kén, có lẽ ta suy diễn quá nhiều rồi, nghĩ đến tự mình làm nghiêm trọng mọi chuyện liền phi cười, cơ thể nặng nề nhanh chóng khoẻ lên

Vốn chỉ là sốt thôi nên ta ở bệnh viện một ngày rồi về liền, sau khi nghe bác sĩ bảo ta cần ăn đầy đủ chất hơn nên ngay tối hôm về nhà, một bàn đồ ăn rau cá đầy đủ, ngay cả cà rốt hay ớt chuông bình thường dì không bao giờ cho vào phần ăn của ta lần này thì nó lại chiếm đa số, ta khóc ngầm trong lòng, nuốt ngược nước mắt ăn từng món trên bàn

Chưa bao giờ cảm thấy ăn uống lại cực hình đến thế

“dì à… dì sau này đừng để Kyo lên phòng con nhé” ta vừa lau sạch bàn ăn, vừa nói chuyện với Dì

“ừ… dì biết rồi” dì rửa bát xong, đến bàn ngồi xuống, nghiêm túc ở trước mặt ta nói chuyện “xảy ra chuyện gì ở bên kia sao, dì thấy cháu từ khi trở về trông được ổn mấy”

Động tác ta khựng lại, che dấu cảm xúc trước mặt dì cười giả tạo “không ạ… ở bên đó vẫn bình thường có điều có lẽ cháu cần nghỉ ngơi khá lâu nên sẽ tạm thời không về ạ”

Làm sao có thể trả lời dì ấy rằng bởi vì cãi nhau với hắn nên ta mới trở về vả lại lí do cãi nhau cũng là vì sự sống chết của ta

“Tama biết không, mỗi lần con nói dối hay muốn tránh né việc gì khuôn mặt con sẽ cúi thấp xuống hoặc sẽ cười rất gượng gạo”

Ta rất muốn cười lần nữa, không phải chứ biểu hiện của ta lộ rõ vậy ư, lúng túng gãi đầu muốn giải thích với dì có điều giải thích thế nào bây giờ

“Tama… dì không rõ bên kia có chuyện dì xảy ra với cháu, chắc có lẽ liên quan đến cái người tự nhận mình là hôn phu của con đi”

Ta không nói, khẽ gật đầu tự nhiên lại nhớ đến biểu hiện của hắn hôm trước ta có chút đau lòng, hắn cũng bất đắc dĩ, mà ta là lì lợm nên mới cáu giận hắn

“dì đừng lo, trai gái yêu nhau ai mà chả có lúc giận chỉ là chuyện vặt thôi” ta bịa đại lí do, dù biết thế nào di cũng sẽ phát hiện ta nói dối, ta cũng khó mở lời nói sự thật

“đời người ngắn ngủi… đừng khiến sau này phải hối hận là được rồi”

Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, cơn sốt đã khỏi hoàn toàn, ta ngáp ngắn ngáp dài rời khỏi giường, hôm nay ta sẽ đi chơi để giải tỏa tâm trạng buồn bực mấy hôm nay mới được, sau đó sẽ trở lại bên kia giếng đeo bám tên mặt lạnh kia nếu bám không được thì ăn vạ, hắn làm gì được nào

Ta thay đồ, trang điểm thật xinh đẹp ngắm mình trong gương vài vòng mới đi xuống dưới nhà, nhìn thấy Kagome đang ăn sáng đã thế con bé ăn như kiểu bị bỏ đói ấy, ăn nhanh đến mức cả ba vị trong nhà trân trói nhìn Kagome mà quên cả ăn

“Kagome em định trở lại bao lâu ?” ta ngồi xuống chỗ trống đối diện với Kagome, thấy em ấy khí thế như vậy xem chừng bên kia có cái gì đó kích thích, không chừng liên quan đến việc Kikyou mất đi

“không rõ ạ… em nghĩ chừng một tuần”

Xem ra lần này con bé ở lại lâu đây, phần ăn của ta vẫn như ngày trước dinh dưỡng đầy đủ rau nhiều thịt ít, thấy Kagome ăn khí thế lâu lâu lén gắp phần rau của mình qua Kagome còn ta chỉ ăn phần thịt của mình, được vài lần cũng bị dì phát hiện, cảnh cáo còn lần sau thì bữa ăn tiếp theo rau sẽ được tăng thêm

Nghĩ tới phần ăn hiện tại đã đáng sợ rồi nên ta ngoan ngoan nuốt số rau còn lại trong đĩa mình

Dọn dẹp xong xuôi ta mới rời khỏi nhà, thực sự là một năm nay ta chỉ đi loanh quanh gần nhà xa nhất cũng là trường Kagome ngoài ra hầu như không đi đâu nữa, sẵn đợt này ta đi tham quan một chuyến luôn vậy

Đi được một quãng đường khá xa, một luồng gió nóng đột ngột thổi qua, ta nhìn lại thì thấy một ánh lửa xanh lơ lững bay với tốc độ rất nhanh, lâu lâu lại dừng một nơi nào đó vài giây rồi đi tiếp, mọi người trên đường điều không hề thấy nó

Sẵn tiện rảnh rỗi, ta chạy theo ánh lửa đó, hình như nó đang tìm ai thì phải không có cảm giác nguy hiểm từ nó xem ra cũng không có gì đáng sợ

Nơi dừng chân của ta chính là một ngôi đền nhỏ, khác hẳn với đền Higurashi… nó nhỏ và bình dị hơn nhiều, đền Mikage trông có vẻ quen quen nhỉ, ngôi đền hơi vắng vẻ một chút

Vào sâu bên trong nhìn thấy hai đứa nhóc thân hình trông như 1,2 tuổi đội mặt nạ đang loay hoay cầm hũ rượu tưới xuống đất, ta nhìn kỹ lại, một khói đen đang dần xâm chiếm vào trong ngôi đền

Người gác đền đâu sao không thấy nhỉ ?

Thấy hai đứa kia chật vật quá ta không đỡ nhắm mắt cho qua, liền dùng Hắc Phong truyền linh lực thanh tẩy chướng khí, hai đứa thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống đất liền tục nói “may quá… may quá”

“ở đây xảy ra chuyện gì thế ?” ta bước lên hỏi chuyện, quan sát ngôi đền này, chướng khí có vẻ khá dày đặc

“cô… cô nhìn thấy chúng tôi” hai cậu nhọc ngạc nhiên, luống cuống đứng dậy

“sao tại lại không nhìn thấy… bộ các người không phải người” ặc khoan giờ mới để ý con người có ai mà có thể bay lơ lửng thế chứ đã thế tuy thân hình hai đứa nhóc chỉ có chừng 1,2 tuổi nhưng đi đứng rất vững, nói chuyện rất rõ ràng, xem ra mình xen vào chuyện phiền phức rồi

Cơ thể ta tự động đằng sau… quay, ta muốn hôm nay vui chơi không muốn kéo vào phi vụ rắc rối nào đâu, có điều chân ta không thể cử đông được, bọn nhóc mỗi đứa nắm một chân giữ ta lại, ta cô nhích một phân cũng không được

“Cô giúp chúng tôi đi, thổ thần cùng thần sứ bỏ đi cả rồi, hai chúng tôi không ứng phó nỗi chướng khí dày đặc này xin cô giúp chúng tôi kéo dài thời gian đi”

Chết tiệt nhỏ con thế mà mạnh gớm, ta chịu thua rồi, rất muốn hỏi hai đứa cớ gì mà Thổ thần lẫn thần sứ bỏ đi nhưng việc gấp rút chỉ có thể hỏi tên hai đương sự trước vậy

“Hai ngươi tên gì”

“tôi tên Onikiri” đứa nhóc mang mặt nạ nữ lên tiếng trước sau đó mới là đứa mang mặt nạ nam “tôi là Kotetsu”

Cả hai điều là tiểu quỷ, tinh linh của đền thờ, đền thờ này khác hẳn của Higurashi chỉ có gia đình ông nội canh giữ lần nhiều thứ quỷ quái linh tinh lâu đời thì ngôi đền này ta thực sự cảm thấy nơi đây khác hẳn, nơi đây yên tĩnh không được nhộn nhịp như đền nhà Higurashi

“đưa hũ rượu đó cho ta”

Kotetsu liền đem hũ rượu ôm trong tay đưa cho ta, nhìn vào bình cũng không còn nhiều lắm thứ này ban nãy ta nhìn thấy hai đứa tạt vào chướng khí xem ra có tác dụng thanh tẩy đáng tiếc là không được manh lắm

Điều khiển Hắc Phong khiến những giọt rượu còn sót lại trong bình bay lên chia nhỏ điều như những viên ngọc nước trong suốt, tập trung linh lực vào chúng rồi ném chúng vào làng chướng khí dày đặt, ta chỉ cầm chừng mà thôi không thể thanh lọc chướng khí này hoàn toàn bởi vì ta chẳng muốn, chủ đền không ra mặt cớ gì ta phải làm, ta giúp họ bởi không muốn chướng khí nào lan rộng ra bên ngoài

“hai đứa mau đi kiếm thổ thần không tìm được cũng phải tìm cho được thần sứ ta kiên trì không lâu đâu”

Đúng là ta kiên trì không lâu đâu, ta mà xung lên coi chừng ngôi đền nhỏ bé này bị ta đập nát mất, Kotetsu và Onikiri nghe thế hối hả chạy khỏi cổng đền tìm người, nhanh chóng một cô gái khá trẻ hối hả chạy vào theo sau chính là hai tiểu quỷ chưa đi được bao lâu

Đùa sao… đây là thổ thần ? lần đầu tiên bà đây thấy thổ thần là con người đấy nhé…

Tức nhiên nhân vật chính xuất hiện, ta phải nhường sân khấu rồi

Đứng trước cơ thể yêu quái mang tên nhền nhện đất, ta nhìn cơ thể không lồ đầy lông lá lẫn đen xì của nó lại liên tưởng đến Naraku mặc dù tên đó chưa bao giờ xuất hiện dưới hình dạng con nhện cả nhưng lưng hắn thì có đấy, không biết có liên quan đến không, hình như là không đâu, nghe nói con này được phong ấn vài thập kỷ rồi xem ra không liên quan đến

Vị thổ thần tập trung vào việc tiêu diệt yêu quái, điệu nhảy thần linh của cô nhảy rất tốt, từng tiếng chuông trong treo trên tay cô vang lên đẩy lùi chướng khí của yêu quái, ánh sáng nhẹ diệu của điệu nhảy khiến nó vùng vẫy khó chịu, ta khoanh tay đứng một bên quan sát nhận thấy cũng không tệ, váy áo quá dài chỉ mong cô ấy giữa chừng đừng giậm phải ngã thì nguy

Và… cô ấy đã ngã sau ý nghĩ của ta, ta trố mắt nhìn cảnh chụp ếch của cô thầm đổ mồ hôi lạnh, chắc có vẻ đau

Từ xa hai kẻ tóc bạch kim, mặc đồ truyền thống chạy đến, vẻ mặt hết sức lo lắng, một trong hai kẻ đó là yêu quái, ta cũng hơi ngạc nhiên yêu quái cũng có thể làm thần sứ nữa à, đừng hỏi vì sao ta biết hai tên tiểu quỷ bên cạnh giới thiệu đấy, chúng ở một bên giới thiệu hai vị thần sứ của đền, một người từng là hồ yêu, một người là từng là linh thần của đền khác vì một vài lí do nên đã trở thành thần sứ của đền này

Thấy chủ nhân mình nguy hiểm tất nhiên phải lao vào bảo vệ có điều ta không rõ là tên nhền nhện mạnh hay hai tên này vô dụng nữa, một tên thì dùng lửa hồ ly ngăn chặn chân nhện đất chạm vào thổ thần một tên cầm cây sáo định thổi cuối cùng bị nhện đất đạp bay đi, vài gạch hắc tuyến trên đầu ta chảy dài

Như có ai nhìn, ta ngước đầu nhìn lên trời thấy có hai người đang đứng quan sát bọn họ, một người thì hồng hường loè loẹt, một người thì giản dị đến mức nhạt nhoà, họ nói gì đó với nhau sau đó người đàn ông giản dị đưa ta xuất ra vài con bướm màu xanh da trời bay đến cô gái, hỗ trợ cho cô rất nhiều, cô ấy cũng lấy lại bình tĩnh tiếp tục cho việc thanh tẩy

Không lâu sau chướng khí được thanh tẩy hoàn toàn, yêu quái bị tiêu diệt ngôi đền lấy lại sự thanh tĩnh, linh khí nơi này lúc đầu không có, có lẽ do chướng khí làm hao món bây giờ thì đang dần trở lại

Ta nhân lúc mọi người không chú ý tới, lẵng lặng chuồng đi, hôm nay coi như không tệ đi có thể gặp được thần lẫn thần sứ đấy, ta không rõ hai người ban nãy ra tay giúp cô gái là ai nhưng chỉ mới một động tác có thể giúp cô một phần nào sức mạnh ta cũng rõ được hai người này không thể chọc

Di chuyển được một khoảng cách khá xa ngôi đền, cái người mà ta nói là ăn mặc giản dị đến mức mờ nhạt xuất hiện trước mặt ta, ánh mắt khá hiền hoà nhìn ta nở nụ cười nhẹ “lâu rồi không gặp cô, Tatsu ?”

Ta lục lọi trí nhớ, cô xem ta đã từng gặp người này ở đâu nhưng một hồi lâu vẫn không nhớ được mới ngại ngùng hỏi “xin hỏi chúng ta quen nhau sao ?”

Tới lượt quý ngài trước mắt đơ vài giây, vẫn giữ nụ cười thân thiện trả lời ta “có lẽ đã quá lâu nên cô không nhớ đến ra… ta là thổ thần tiền nhiệm đền Mikage này và hơn 400 năm trước cô đã đến ngôi đền này cầu nguyện”

Hơn 400 năm trước ? quá lâu đi với lại ta xuyên qua chiến quốc là lúc 500 năm trước cơ mà, đem lòng nghi ngờ nhìn người đối người, sau đó lại nghĩ nghĩ vài chuyện có khả năng xảy ra

“sao ngươi tin chắc người đó là tôi… dù gì tôi là con người, 400 năm trôi qua tôi cũng đã chết rồi chứ”

Mikage định mở lời chợt có cái gì đó khựng lại, ông ta cười nói “tôi không thể nói rồi, đến chỉ để chào hỏi thôi”

“tôi muốn hỏi trước đây tôi đến đây để làm gì ?”

“cô đến cầu bình an”

Chỉ vậy thôi sao ? sau đó tự dưng ta cảm thấy rất nhẹ nhõm, vui mừng khôn xiếc liền quay người chạy đi không quên mở lời cảm ơn đến vị thổ thần đó, không biết ông ta có nói thật hay dôi nó cũng là một sự cổ vũ rất lớn với ta

Ta vội vã quay về, mong sao nhanh tới nhà để còn có thể trở về thế giới kia nữa, rồi gặp Sesshomaru nói với hắn những lời ta nghe hôm nay

Chiều ta trở về tới nhà, chưa vào tới cửa theo phản xạ giống như lúc sáng, đằng sau… quay không một chút chần chờ, đừng hỏi ta sao ta lại làm vậy chỉ là bản năng thôi

“chị đang trốn tránh tôi ?” hắn đút tay túi quần, thản nhiên dựa vào cây cổ thụ trước nhà, mặt tựa tiếu phi tiếu chằm chằm ta

Trốn tránh ? không… ta đang không muốn gặp thì đúng hơn

“thì sao… chả phải tôi nói rõ với cậu rồi sao ?”

“tôi không tin”

“cậu không tin thì liên quan gì tới tôi” đang nói chuyện với Kyo, chợt nhìn thấy Inuyasha vội vã rời đi, ta đưa mắt về phía hắn hỏi “đón Kagome?”

Hắn lạnh nhạt ờ một tiếng, tức tố chạy đi vì ngại có Kyo không để lộ thân phận nếu không hắn cũng đã bay cái vèo khỏi cổng đền rồi

Kyo không quan tâm đến Inuyasha, hắn vẫn chăm chú nhìn ta đợi một hồi rất lâu hắn mới lên tiếng

“vì sao lại là hắn ?”

Hắn ? ý Kyo nói là Sesshomaru ? ta nghĩ hồi lâu mới cho hắn câu trả lời đơn giản súc tích nhất “ Tôi không thích người nhỏ tuổi hơn" vả lại ấn tượng ban đầu cho tới bây giờ về Kyo đối với ta không mấy tốt đẹp và điều quan trọng nhất người ta thích vẫn mãi là Sesshomaru không thể ai khác, nhắc mới nhớ, dù lúc trước ta mất trí nhớ không nhớ gì về hắn nhưng mỗi lần tiếp xúc với nam nhân khác, kỳ lạ là ta rất không thích gần họ như có gì bài xích, không cho phép ta đến gần

Tai ta rất thính, nghe được tiếng xương tay rắc rắc vang lên, ta nhìn quanh đâu có ai chỉ có tên trước mắt, nhìn anh mắt ai oán của hắn ta thầm ăn năn, dù sao cũng là người trẻ tuổi, từ chối phủ phàng vậy liệu hắn uất ức mà làm liều không

“tôi sẽ không bỏ cuộc” nói rồi hắn chạy đi như gió, ầy cứ tưởng sẽ có đoạn thoai thế này ‘tôi không cho phép chị thích hắn, chị chỉ được phép thích tôi’ xem ra lậm phim truyền hình nhiều quá rồi, lấy Hắc Phong đập đầu vài cái ta mới đi vào trong nhà

Ta vội vàng về phòng chuẩn bị đồ đạc để trở về chiến quốc, có điều chưa kịp bước vào phòng thì một cơn gió mạnh thổi đến, màn che trong phòng bay loạn xạ, cảm giác xấu bấy lâu xuất hiện ùa đến, ta nhận thấy mùi của yêu quái và cả mùi của luồng hắc ám đáng sợ, nó đang hướng tới ngoài đường lớn, ta lo lắng cho Kagome, giờ này con bé đang trên đường đi học về

Ta chộp lấy cái áo khoác để trên ghế vội vã rời khỏi nhà, trên con đường lộ những con đường, ngôi nhà đẹp đẽ đã bị cái gì đó ăn mòn trở nên lòi lõm, tàn tạ xấu xí, ta hướng theo luồng hắc ám chạy đến bãi đất trong dành cho trẻ em, bóng Kagome, Inuyasha và một bóng ngươi già màu trắng xóa đang lơ lững trên không trung

“Kagome, Inuyasha chuyện gì xảy ra thế này” ta dừng lại bên cạnh Kagome nhìn đến cây kiếm đang cố sức thoát khỏi vỏ, ta nhìn chằm nó đó chả phải “Tùng Vân nha” vậy lão già đang lơ lững là “lão là Saya ?”

P/S: mọi người đoán khách mời của chúng ta là ai chưa nào hohohoho họ cũng nổi lắm á nha

Thứ 7 hàng tuần một chương nha có khi hơn, mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện của Thỏ nhé, cảm ơn mọi người nhiều

.


Chương 43: Tùng Vân Nha (1)

84 Chương mới. . . chương mới vừa thổi vừa làm

Tuyết rơi trắng xóa, mặt biển nhấp nhổ từng đợt sóng lớn, gió biển ban đêm vừa to lại vừa lạnh, từng gọt máu đỏ tươi rơi xuống nền tuyết trắng tựa như nhưng bông hoa bỉ ngạn đang nở rộ trong mùa đông giá lạnh

Bóng người to lớn oai hùng đưa lưng về phía đứa con mình, áo choàng lông phấp phới theo làn gió mạnh, người đã bị thương rất nặng nhưng dáng vẻ của người dường như vết thương không hề tồn tại, xa xăm nhìn về biển cả, trầm giọng hỏi đứa con trai đang đứng phía sau mình

“tại sao con lại muốn có sức mạnh ?”

“con muốn có được sức mạnh tối thượng nhất, đó là năng lượng để con tiến tới nó” hắn bình tĩnh trả lời, con gió tuyết lạnh không thể ngăn cản khí phách lẫn niềm quyết tâm của hắn

“sức mạnh tối thượng sao…? Nói ta nghe Sesshomaru…con có ai để bảo vệ không ?” giọng khàn của của Inu no Taisho vang lên giữa bóng đêm tĩnh mịch, cả không gian chìm trong im lặng chờ đợi câu trả lời của hắn Sesshomaru

“ai đó để bảo vệ ư?” bóng lưng của người mà hắn kính trọng nhất được hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh đó, hắn có ai để bảo vệ, người đó đã đi rồi thì hắn làm gì còn ai để bảo vệ nữa chứ

Âm thanh của sóng biển vang lên, như khúc nhạc điệm cho câu trả lời của hắn “ câu trả lời là: Sesshomaru này không cần ai cả!”

Lời nói vừa kết thúc cũng là lúc Inu no Taisho biến đổi, một yêu quái khuyển khổng lồ gào lên thể hiện sức mạnh cực đại của mình rồi phóng đi mất

Sesshomaru biết cha của hắn đi đến chỗ của người phụ nữ đó, nàng ta đang gặp nguy hiểm… hắn không ngăn cản cha hắn chỉ cần cha để lại Thiết Toái nha và Tùng Vân nha lại cho hắn là được rồi

Hiện đại

Chợt một cơn gió mạnh thổi đến, màn che trong phòng bay loạn xạ, cảm giác xấu lâu rồi không xuất hiện nay lại ùa ùa trở về, ta nhận thấy mùi của yêu quái và cả mùi của luồng hắc ám đáng sợ, nó đang hướng tới ngoài đường lớn, ta lo lắng cho Kagome, giờ này con bé đang trên đường đi học về

Chộp lấy cái áo khoác để trên ghế vội vã rời khỏi nhà, trên con đường lộ những ngõ ngách, ngôi nhà đẹp đẽ đã bị cái gì đó ăn mòn trở nên lòi lõm, tàn tạ xấu xí, ta hướng theo yêu khí chạy đến bãi đất trống dành cho trẻ em, bóng Kagome, Inuyasha và một bóng ngươi già màu trắng xóa đang lơ lững trên không trung

“Kagome, Inuyasha chuyện gì xảy ra thế này” ta dừng lại bên cạnh Kagome nhìn đến cây kiếm đang cố sức thoát khỏi vỏ “Tùng Vân nha” vậy lão già đang lơ lững là “lão là Saya ?”

“Ô hô Tatsu là ngươi đó sao, ngươi đã trở lại rồi” lão vui mừng

Ta không rõ vì sao lão lại vui mừng đến vậy song điều ta quan tâm bây giờ chính là Tùng Vân nha đã thoát khỏi phong ấn và thoát khỏi vỏ kiếm rồi và đang cắm xuống đất

Inuyasha chần chừ, hắn muốn rút thanh kiếm khỏi mặt đất

“Inuyasha, ngươi không đủ sức khống chế nó” kẻ đủ sức sở hữu Tùng Vân nha chỉ có Sesshomaru mà thôi

Hắn bỏ qua lời của ta, cố sức rút Tùng Vân nha khỏi đó cho dù đang chịu đựng bao nhiêu cơn đau đớn

Hắn cầm được Thanh kiếm trên tay, mặt đường phố xá, nhà cửa trở lại trạng thái ban đầu, cứ như ban nãy chỉ là ảo giác do thanh kiếm ấy gây nên

Kagome mừng rỡ vì mọi thứ trở lại bình thường, chạy đến bên cạnh Inuyasha ta lại cảm thấy không được bình thường lắm bởi Tùng Vân nha đâu thể dễ dàng không chế thế chứ

Yêu khí trở nên nồng nặc một cách lạ thường, ta giật mình quay người về phía Inuyasha hắn đang gồng mình chống lại sức mạnh thanh kiếm, hắn không ý thức được bản thân đẩy mạnh Kagome, giơ thanh giết Kagome, ta hoảng hốt rút Sơ nha ngăn cản “phong thương”

Tùng Vân nha chú ý đến ta, cố điều khiến tâm trí Inuyasha tấn công ta, Inuyasha cố hết sức thoát khỏi sự không chế của hắn nhưng rốt cuộc không thể thoát được vội vàng chạy về giếng cố

Kagome nghiêm túc nhìn lão đầu đang cúi đầu chờ bị nghe tra khảo, ta tra kiếm trở về bước phía Kagome

“nhanh nào Kagome, ngăn cản Tùng Vân nha điều khiến Inuyasha, hắn không thể không chế thanh kiếm đó đâu”

“lão có thể phong ấn nó lần nữa không” Kagome hỏi Says

Lão cúi đầu suy nghĩ hồi lâu.


Q2: Chương 43: Tùng Vân Nha (1)

85 Chương mới. . . chương mới vừa thổi vừa làm

Tuyết rơi trắng xóa, mặt biển nhấp nhổ từng đợt sóng lớn, gió biển ban đêm vừa to lại vừa lạnh, từng gọt máu đỏ tươi rơi xuống nền tuyết trắng tựa như nhưng bông hoa bỉ ngạn đang nở rộ trong mùa đông giá lạnh

Bóng người to lớn oai hùng đưa lưng về phía đứa con mình, áo choàng lông phấp phới theo làn gió mạnh, người đã bị thương rất nặng nhưng dáng vẻ của người dường như vết thương không hề tồn tại, xa xăm nhìn về biển cả, trầm giọng hỏi đứa con trai đang đứng phía sau mình

“tại sao con lại muốn có sức mạnh ?”

“con muốn có được sức mạnh tối thượng nhất, đó là năng lượng để con tiến tới nó” hắn bình tĩnh trả lời, con gió tuyết lạnh không thể ngăn cản khí phách lẫn niềm quyết tâm của hắn

“sức mạnh tối thượng sao…? Nói ta nghe Sesshomaru…con có ai để bảo vệ không ?” giọng khàn của của Inu no Taisho vang lên giữa bóng đêm tĩnh mịch, cả không gian chìm trong im lặng chờ đợi câu trả lời của hắn Sesshomaru

“ai đó để bảo vệ ư?” bóng lưng của người mà hắn kính trọng nhất được hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh đó, hắn có ai để bảo vệ, người đó đã đi rồi thì hắn làm gì còn ai để bảo vệ nữa chứ

Âm thanh của sóng biển vang lên, như khúc nhạc điệm cho câu trả lời của hắn “ câu trả lời là: Sesshomaru này không cần ai cả!”

Lời nói vừa kết thúc cũng là lúc Inu no Taisho biến đổi, một yêu quái khuyển khổng lồ gào lên thể hiện sức mạnh cực đại của mình rồi phóng đi mất

Sesshomaru biết cha của hắn đi đến chỗ của người phụ nữ đó, nàng ta đang gặp nguy hiểm… hắn không ngăn cản cha hắn chỉ cần cha để lại Thiết Toái nha và Tùng Vân nha lại cho hắn là được rồi

Hiện đại

Chợt một cơn gió mạnh thổi đến, màn che trong phòng bay loạn xạ, cảm giác xấu lâu rồi không xuất hiện nay lại ùa ùa trở về, ta nhận thấy mùi của yêu quái và cả mùi của luồng hắc ám đáng sợ, nó đang hướng tới ngoài đường lớn, ta lo lắng cho Kagome, giờ này con bé đang trên đường đi học về

Chộp lấy cái áo khoác để trên ghế vội vã rời khỏi nhà, trên con đường lộ những ngõ ngách, ngôi nhà đẹp đẽ đã bị cái gì đó ăn mòn trở nên lòi lõm, tàn tạ xấu xí, ta hướng theo yêu khí chạy đến bãi đất trống dành cho trẻ em, bóng Kagome, Inuyasha và một bóng ngươi già màu trắng xóa đang lơ lững trên không trung

“Kagome, Inuyasha chuyện gì xảy ra thế này” ta dừng lại bên cạnh Kagome nhìn đến cây kiếm đang cố sức thoát khỏi vỏ “Tùng Vân nha” vậy lão già đang lơ lững là “lão là Saya ?”

“Ô hô Tatsu là ngươi đó sao, ngươi đã trở lại rồi” lão vui mừng

Ta không rõ vì sao lão lại vui mừng đến vậy song điều ta quan tâm bây giờ chính là Tùng Vân nha đã thoát khỏi phong ấn và thoát khỏi vỏ kiếm rồi và đang cắm xuống đất

Inuyasha chần chừ, hắn muốn rút thanh kiếm khỏi mặt đất

“Inuyasha, ngươi không đủ sức khống chế nó” kẻ đủ sức sở hữu Tùng Vân nha chỉ có Sesshomaru mà thôi

Hắn bỏ qua lời của ta, cố sức rút Tùng Vân nha khỏi đó cho dù đang chịu đựng bao nhiêu cơn đau đớn

Hắn cầm được Thanh kiếm trên tay, mặt đường phố xá, nhà cửa trở lại trạng thái ban đầu, cứ như ban nãy chỉ là ảo giác do thanh kiếm ấy gây nên

Kagome mừng rỡ vì mọi thứ trở lại bình thường, chạy đến bên cạnh Inuyasha ta lại cảm thấy không được bình thường lắm bởi Tùng Vân nha đâu thể dễ dàng không chế thế chứ

Yêu khí trở nên nồng nặc một cách lạ thường, ta giật mình quay người về phía Inuyasha hắn đang gồng mình chống lại sức mạnh thanh kiếm, hắn không ý thức được bản thân đẩy mạnh Kagome, giơ thanh giết Kagome, ta hoảng hốt rút Sơ nha ngăn cản “phong thương”

Tùng Vân nha chú ý đến ta, cố điều khiến tâm trí Inuyasha tấn công ta, Inuyasha cố hết sức thoát khỏi sự không chế của hắn nhưng rốt cuộc không thể thoát được vội vàng chạy về giếng cố

Kagome nghiêm túc nhìn lão đầu đang cúi đầu chờ bị nghe tra khảo, ta tra kiếm trở về bước phía Kagome

“nhanh nào Kagome, ngăn cản Tùng Vân nha điều khiến Inuyasha, hắn không thể không chế thanh kiếm đó đâu”

“lão có thể phong ấn nó lần nữa không” Kagome hỏi Says

Lão cúi đầu suy nghĩ hồi lâu.


Q2: Chương 44: Tùng Vân Nha (2)

86 thêm một phần đã kết thúc, cứ coi đây là phần hai đi hohoho. . . cuối cùng Tatsu cũng chết rồi. . . Thor mứng quá (chấm chấm nước mắt)

Cả thành trì nhanh chóng sụp đổ, mọi thứ trở nên hỗn loạn, cuối cùng Tùng Vân nha đã mở cửa địa ngục

Ta không theo mọi người, lúc kịp nhận ra Tùng Vân nha mở của địa ngục đó là lúc ta cũng đang đứng với vách đá, cứng ngắc xoay người nhìn xuống dưới, hàng trăm hàng vạn tử thi đang cố gắng ra sức hút linh hồn, ta bỗng nhiên khó thở gấp gáp bỏ chạy nếu đứng lâu ở đó không chừng linh hồn ta sẽ bị hút vào mất

Mọi người như phát hiện địa ngụcquá nguy hiểm, gấp gáp tìm nơi an toàn, ta la lớn “nhanh tập trung lại đây” cầm lấy bao kiếm của Tùng Vân nha trên lưng Kagome, Saya cùng ta mở kết giới thật lớn giúp mọi người không bị ảnh hưởng bởi âm khí địa ngục

“Tama… sao mặt chị trắng bách thế” Shippo vô tình nhìn thấy, lo lắng la lên

Ta sờ sờ lấy má mình, lạnh… sao lại có thể lạnh đến mức này

‘Tatsu, người hãy cẩn thận… phu quân ta nhìn thấy người bị đẩy xuống cánh cửa địa ngục…’

Lời của Mai vang vảng trong tai ta, lòng nổi lên tia hoang mang sợ hãi cô trấn tỉnh lại, phải thật bình tĩnh ta không thể xảy ra chuyện gì được, lâu lâu cũng có lúc bói sai đúng không, dù đúng thì phải có trường hợp ngoại lệ, không phải kẻ lạ Mikage đã nói đã từng gặp ta của 50 năm sau sao nhất định ta sẽ không có chuyện gì cả

“không sao… vì lạnh quá thôi”

“jaken, lửa gậy đầu người còn sử dụng được không ?” lạnh như thế này, cơ thể ta có chút chịu không nổi, ôm lấy cánh tay toàn thân ta run rẩy, ở đây nếu có một ít lửa, ta có thể dùng Hắc Phong điều khiển nó một chút khiến bên trong kết giới ấm áp hơn

“không, nãy giờ dùng nó quá nhiều, cần được nghỉ ngơi”

Ta co ro ở bên trong, quả thật rất lạnh ta rất sợ lạnh a

Mắt thấy Sesshomaru và Inuyasha vọt tới chỗ Tùng Vân nha điều làm ta hoảng sợ hơn chính là Huyền đang cầm Tùng Vân nha, rốt cuộc cái quái gì đã xảy ra thế này bình thường Tùng Vân nha thôi đã khó chiến đấu lần này lại có Huyền, level tăng cao thêm rồi

Ta không ngờ tình tiết thay đổi đến mức không thể trở tay kịp

Còn Sesshomaru và Inuyasha hung hăng hơn trước, hết đánh tây rồi đánh đông, kẻ thù trước mặt không chịu tập trung, đẩy được Huyền ra xa thì hai ngươi không ngại ngần trao nhau những cú đánh yêu thương, Kagome chịu không nổi nữa, rời khỏi kết giới kêu cả hai mau cùng hợp tác tiêu diệt kẻ thù

Kết quả Inuyasha phản bác bởi Sesshomaru không chịu hợp tác và Sesshomaru lại không thèm điếm xỉa tới, làm lơ cô nàng luôn

Nếu là trong tác phẩm, hai người kết hợp thì có thể nhưng lần này sự có mặt của Huyền ta e rằng không dễ dàng như thế

Không khuyên can được, Kagome dùng biện pháp mạnh, kéo cung tên nhắm đến hai người bọn họ, mũi tên linh lực cắm xuống đất Kagome lại tiếp tục thúc giục, ta thấy vài viên đá nhỏ rơi xuống, chỗ Kagome sắp sụp cũng chạy khỏi kết giới kéo Kagome

“dù muốn khuyên can hai ngươi họ cũng phải đứng chỗ an toàn chứ, đừng làm họ phân tâm”

Cửa địa ngục đang càng ngày càng mở rộng, hai người bọn ta rời khỏi, một nhánh cây nhọn bất chợt sượt qua vai ta, nó chứa nhiều chướng khi nhanh chóng làm vết thương trở nặng, ta dùng một tay vừa thanh tẩy chướng khí vừa giữa giữ chặt vai cầm máu

Huyền… ta nhớ ta không hề có thù oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại luôn nhắm tới ta

“Kagome đưa cung tên cho chị”

“sao…” Kagome không hiểu nhưng vẫn đưa cung trong tay cho ta

Tra tên vào cung, tập trung sức mạnh nhắm vào Huyền, hắn cũng nhận ra ta có sát khí với hắn, một chiêu gạt được Sesshomaru cùng Inuyasha ra xa hắn, ngay khi hắn sử dụng cánh tay trái của Sesshomaru sử dụng ngục long phá, ta đã hiểu giấc mơ mà Mai nói đến rồi

Không phải Sesshomaru đâm ta rồi đẩy xuống địa ngục, mà chính là cánh tay trái của hắn làm thế với ta tức là kẻ thù đối diện, cách ta cả một vùng tử thi đây

Mũi tên được bắn, bay lao đến ngục long phá, ta biết ta không trâu bò đến mức một mũi tên mà có thể đầu lại với chiêu hủy diệt đấy nhưng nó có thể ngăn cản nó tới gần ta

“đi mau… chỗ này nguy hiểm” ra bảo Kagome rời đi, con bé biết nặng nhẹ liền rời khỏi, ta tra thêm hai mũi tên vào cung, liên tiếp bắn đến ngục long phá, động tác của ta rất nhanh, kì lạ khi ta hiểu được cái giấc mơ ấy ta rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đi rất nhiều, đầu óc không còn sợ hãi hay lo sợ gì nữa bởi vì ta biết Sesshomaru vẫn luôn bên cạnh ta và ta cũng muốn có thể bảo vệ được cho hắn

Đến mũi tên cuối cùng còn sót lại, ta tập trung tất cả sức mạnh, thả mũi tên để nó tập trung với những mũi tên ta đã bắn ban nãy, tất cả gồm mười mũi khi chúng được tập hợp, vụ nổ lớn diễn ra khói bụi núi đã bay mù mịt

“thật đáng sợ… đây là sức mạnh của Tama sao” Sango kinh ngạc đến trợn trọn mắt, ai nấy điều tròn xoe mắt lòi của của chính mình trừ mấy lão già quen lâu năm như Totosai, Myoga và Saya

“nếu là trước kia… cô ta còn mạnh hơn chỉ là hiện tại, sức mạnh chỉ được phân nửa” Totosai vuốt râu trầm tư, có lẽ khi Tatsu chuyển kiếp, sức mạnh cũng đã bị kiềm hãm lại đi

Ta rất rõ ta bây giờ yếu hơn nhiều so với trước kia, cái cơ thể này bởi vì có gì đó thiếu sót nên sức mạnh không thể được như ý muốn của ta, như Mai đã nói cơ thể ta giả giả thật thật, không giống như Kikyou được hồi sinh bằng tro cốtcủa chính cô ta, còn ta được tạo từ máu của chính mình nhưng đó là một lượng rất nhỏ

Song ta không chắc chắn rằng thân thể ta có đúng làm từ nơi đó không

Tuy nhiên do ngục long phá bị kiềm hãm do Thiên sinh nha lẫn Thiết toái nha đang gần nhau, chiêu thức có yếu đi đôi phần nếu không sức lực hiện tại cũng khó đối phó

“đồ ngốc… các ngươi còn muốn kéo dài tới chừng nào… muốn chết thì hai ngươi chết một mình thôi đừng kéo bọn ta theo”

Cả đám đằng sau chảy vài vạch đen, này Tatsu cô đang kêu họ họp tác hay đang xúi dục họ đi chết vậy hả, sao không có một tí ủng hộ tinh thần gì hết vậy

Inuyasha bận bịu chém loạn cũng không quên bật cãi lại “cô tưởng tôi muốn à, có bản lĩnh thì kêu Sesshomaru hắn chịu hợp tác cái đi”Inuyasha bị đánh đến mức xem chút lọt xuống thẩm tử thi, Kagome mém chút nữa khóc toáng lên vì mức độ nguy hiểm của trận đánh, ta cũng bủn rủn tay chân khi thấy Sesshomaru dùng tay không đánh bật lại Tùng Vân nha

Ôi trời tâm hồn ta yếu ớt lắm, làm ơn đùng để đau tim thế có được không

Tất cả tập trung vào trận chiến ba người, từ đâu một top lính yêu quái chừng hai mươi đi tới bao vây ta lẫn nhóm Kagome phía sau

“Tatsu, ngươi có biết vì sau ta luôn nhắm tới ngươi, thấy ngươi ta lại nhớ đến tên pháp sư hèn hạ, nhân lúc ta bị thương nặng tấn công ta, tất cả con người các ngươi điều hèn hạ, đã là kẻ yếu thì nhiên sẽ bị thống trị bởi kẻ mạnh nhưng các ngươi lại không chịu an phận nhất quyết phải ngăn cản ta, còn các ngươi” ta chỉ tay về phía Sesshomaru và Inuyasha gào lên “bọn tộc Bach Khuyển các ngươi dám cấu kết với đám hèn mọn đó ngăn cản ta… dám đoạt đi thanh kiếm Huyết Phong của ta dám tranh bá chủ thế giới với ta”

Ta rất muốn nhảy qua giếng ăn xương, lôi mấy cái tên bác sĩ trong bệnh viện tâm thần tới khám cho hắn, bệnh cũng bệnh vừa thôi chứ, giá như ngươi giống như Inu làm một yêu quái có nghĩa khí có lẽ sẽ không ai đi tranh giành với ngươi đâu đằng này hắn lại trở thành một kẻ khát máu, thấy kẻ không ưa là giết, buồn thì giết người hàng loạt,vui thì khiến cả một vùng thành biển máu, kẻ chống đối là chém dù không sớm cũng muộn sẽ có ngày bị quả báo thôi

Nhìn lại đi Huyết Phong trong tay hắn trở thành địa ngục còn trong tay Yue, ta chưa từng nghe một scandan nào về Yue giống như tên ôn thần này, tên này cần được chữa trị khẩn cấp

Bây giờ chia làm hai chiến trận, một bên gồm Sesshomaru, Inuyasha và Huyền, bên còn lại là đám thủ hạ của Huyền, ta và nhóm Kagome

Mọi người sức đã không còn nhiều từ trận chiến tử thi, bây giờ lại thêm một đợt mạnh mẽ nữa nên không có sức chống đỡ, nhóm Kagome rơi vào cảnh nguy hiểm, cả bên Inuyasha và Sesshomaru cũng không hơn được được vì thay Inuyasha đỡ lấy một chiêu ngục long phá nên Sesshomaru bị mất sức rất nhiều

“Tatsu ta cho ngươi cơ hội cứu một trong hai bên, một là tự móc mắt mình trả cho ta đôi mắt, hai là thủ hạ của ta sẽ tự tay làm”

Một cơ hội cứu cả hai bên, nếu ta chọn nhóm Kagome, ta lấy mắt mình ai biết được hắn có bội ước hay không, chả phải lúc đó tính mạng ta còn nguy hiểm hơn sao, hắn làm như vậy nhiều lần rồi ta không thể tin tưởng hắn thêm lần nữa

Còn về phần Sesshomaru, ta đưa mắt nhìn qua hắn khẽ lắc đầu bảo ta đừng đồng ý, hắn có thể tự bảo vệ mình một đại yêu quái như hắn, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép ta làm như thế

Huyền mất kiên nhẫn, bằng cách nào đó lệnh thuộc hạ kéo Kagome và Jaken kề đao lên cổ uy hiếp, Jaken đã được Thiên sinh nha cứu một lần nên hắn không thể chết thêm lần nữa, còn Kagome ta không muốn mạo hiểm

Một vệt máu dài trên cổ Kagome chảy xuống, Inuyasha ngửi thấy mùi máu càng nóng nảy hơn

“sao…ngươi không đám hy sinh đôi mắt để cứu đứa em gái lẫn cái tên quỷ lùn xấu xí kia sao ?”

Rút Yêu kiếm, ta kề sát gấn mặt ta, tất cả trở nên im ắng hơn bao giờ hết, ngọn gió lạnh thổi càng băng giá hơn

“Tama đừng” Kagome vội lên tiếng, cô không muốn vì mình mà đôi mắt khó khăn chữa được lại đột nhiên đi mất, Kagome dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng không muốn Tatsu hy sinh đôi mắt mình vì cô

“Tatsu đừng ngu ngốc” Sesshomaru từng giận gầm lên, lòng hắn trở nên nóng nảy hơn bao giờ hết, cái hình ảnh trước mắt hắn không muốn xảy ra trên người Tatsu

“Huyền… đôi mắt của ta trên người ngươi chắc chắn sẽ không duy trì được bao lâu nữa nên ngươi muốn đôi mắt này của ta nhưng ngươi tổn thương với những người bên cạnh ta, ta sẽ cho ngươi sống lại trong bóng tối lần nữa, dù bây giờ ngươi mất đi đôi mắt này ngươi có rất nhiều đôi mất khác song ngươi có biết thứ ngươi đang sở hữu rất đặc biệt, không phải kẻ nào cũng có được và cũng không thể tùy tiện lấy mắt của kẻ lạ nào gắn vào hốc mắt người được”

mắt của yêu quái dĩ nhiên là khác hẳn con người, cho dù năm tháng qua đi đôi mặt của họ vẫn sáng và tinh như thường đôi khi sống càng lâu đôi mắt họ cũng ẩn chứa sức mạnh vô cùng nhưng con người lại khác, tới độ tuổi nào đó, mắt sẽ dần mờ đi và lão hóa dần và sẽ không còn nhìn rõ như trước, đó là kết cục của Huyền khi hắn sử dụng đôi mắt của con người

“ngươi đã sống trong bóng tối mấy thế kỷ, ra ngoài ánh sáng nên có chút không quen nên muốn tiếp tục trở lại đó chứ gì, nói cho ngươi biết ta mà bị mù thì ngươi đừng hòng thấy được ánh sáng, ta không nhìn được thế giới bên ngoài cũng có Sesshomaru nuôi ta đấy, còn ngươi ta khẳng định kẻ thù sẽ liên tiếp kéo tới cắn xé ngươi như một miếng thịt thơm ngon vậy”

“ngươi dám uy hiếm ta” hắn trừng mắt tức giận

“phải.


Q3 Chương 45: Âm Giới (1)

87 Rơi xuống địa ngục, ta cứ nghĩ linh hồn của mình sẽ bị bọn quỷ địa ngục ăn lấy linh hồn, phút giây ấy ta chìm trong tuyệt vọng

Luồng sáng xanh tím bất chợt lao đến phía ta, ta không rõ từ đâu tới, thứ ánh sáng đó lạnh buốt, xuyên thấu từng ngóc ngách trong linh hồn, ta cắn chặt môi chịu đựng cơn lạnh, chịu đựng cơn đau do Tùng Vân nha gây nên, nó vẫn còn trên người ta vẫn còn đâm ở tim ta

Ta lơ lững trong không gian đầy ánh sáng, thời gian trôi qua rất lâu… rất lâu, cho đến khi ta sắp tới giới hạn của mình, thanh kiếm bỗng run lên, như hoảng sợ gì đó, ta trừng mắt nhìn nó cắm trong tim mình, hai luồng sức mạnh của Thiên Sinh nha và Thiết toái nha bây giờ mới phát huy toàn sức lực, phong ấn nó lại, Tùng Vân nha giãy giụa kịch liệt, kéo theo cơn đau cho cơ thể càng tăng lên, cơ thể lạnh băng của ta giờ lại đổ đầy mồ hôi

Không lâu sau, nó cũng im lặng, nó bị đóng thành đá từ từ lan khắp thân kiếm, rồi mới lan tới cơ thể ta…

Thấy thế ta cố hết sức muốn rút Tùng Vân nha đi, nhưng vừa đụng tới tay ta theo nó mà đóng đá theo, ta trừng mắt với cái cơ thể sắp biến thành đá này, ta thực sự phải chết chết thế này sao, không thể gặp lại hắn nữa sao ?

Ta không cam tâm… ta không muốn chết…

Ta tỉnh lại, lần này ta ở trong một không gian đen tối, như hồi ta lần đầu tiếp xúc với Huyền, không gian tĩnh lặng đến nỗi tiếng hít thở của ta cũng có thẻ nghe rõ ràng

Ta đứng đấy rất lâu, đến nỗi cứ như thời gian ở đây ngưng động, không rõ bên ngoài trời sáng hay đang là buổi tối, một mình trong bóng tối này ta cảm thấy rất cô đơn, rất sợ hãi rất muốn thoát khỏi không gian này

Có lẽ đây cũng chính là cảm giác của Huyền khi ấy hắn bị nhốt ở đây tận vài thế kỷ

Một bóng dáng nhỏ bé đang từ phía xa chậm rãi đi tới, cao chưa tới một mét, đôi má hồng hào phúng phím, bước chân tuy ngắn song rất nhanh và vững vàng

Bộ áo kimono màu vàng nổi bật trong không gian đen tối, bé làm cho ta nghĩ tới một người, cũng toàn thân được bao trùm trong vào vàng chói lóa, phải chính là ngôi sao hình mặt người đó, ta dè dặt nhìn bé lên tiếng

“ngươi…ngươi là cái ngôi sao đó đúng không?”

Bé gật gật đầu nói “phải… ta là hắn đấy… bởi do làm chuyện sai trái nên bị đấng bề trên nhốt đến đấy”

A ô… nhốt đến đây vì làm chuyện sai…ta nhớ ta cũng đâu có làm gì đâu mà cũng chung số phận vậy vả lại ta cũng đâu giống hắn đâu

Như nhìn thấu đầu ta nghĩ gì, giọng non nớt của Hoshi giải thích “không… ta là người đưa ngươi đến thế giới này nên có trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ, hơn mấy trăm năm trước là do sơ sót của ta… “

Việc đưa ta di chuyển nhằm thời gian, tức là lúc đầu hắn định cho ta đến ngay nội dung tác phẩm

Inuyasha luôn cuối cùng lại đem ta nhầm thời gian, tức là chưa có biến động về ngọc tứ hồn xảy ra, đó là lần đầu tiên ta xuyên, hắn phát hiện sai sót nên tiếp đem ta đi… lại tiếp tục nhận sai thời gian đem ta đến của hơn 200 năm sau của nguyên tác, và lúc đó ta gặp được Sesshomaru lúc nhỏ

Lần phạm sai lầm đó hắn bị cấp trên trách phạt nên nhốt vào ngục tối tức là cái không gian này vài ngày và vô tình gặp Huyền đang bị nhốt ở đây, sau đó thì bị Huyền lợi dụng

Vào lần xuyên thứ nhất, hắn kể ta có đến đảo Horai một lần và đã bị hút máu khi đó, có lẽ thời gian trôi quá lâu nên ta đã không nhớ được, tuy nhiên hắn lại kể vì muốn giấu ta nên đã xóa ký ức ngày đó của ta

Sau khi đưa Hắc Phong cho ta, hắn vì tin tưởng Huyền nên đã giao phần nhiệm vụ của hắn cho Huyền tiếp cận ta

Và vì tin tưởng Huyền nên khi nghe việc ta chết đi, có nguyện vọng ở lại thế giới này hắn không ngần ngại giao cho Huyền xử lí, không biết rằng Huyền làm thế nào khiến cho hắn đem bản sao của ta ở hòn đảo Horai xuyên qua hiện đại, và đem hồn ta nhập trở vào, còn thân xác thật thì bị Huyền giấu đi và hắn cũng không biết giao dịch của ta và Huyền

À hắn còn nói thân xác đó của ta cũng không sử dụng được lâu, tầm khoảng năm năm là cùng song bởi vì với suy nghĩ vô cùng lệch lạc của Huyền, muốn ta chết vả lại muốn mau chóng tìm lại quyền lực khi xưa, khi biết Huyết Phong vào tay Yue, hắn đã tìm cách lấy lại nhưng thật bại bởi hắn yếu hơn Yue vả lại nó có kết giới nhận chủ, chỉ có Yue cầm được nó

Hắn tức giận nên đã chạy tìm ta trút giận, tấn công ta và đó là lần đầu hắn gặp ta, đưa ta đến khu vực ta đã từng chết đi

Hắn không bỏ cuộc, khi cảm nhận được sức mạnh âm khí của Tùng Vân nha… hắn mừng rõ vì nghe đâu đó là thanh kiếm từng làm mưa làm gió, nếu so sánh với Huyết Phong đôi phi còn mạnh hơn, và chuyện gì đến cũng sẽ đến…

“vậy cơ thể thật của ta ở đâu ?”

“sau khi ta biết chuyện Huyền giấu thân xác thật của cô nên đã tìm kiếm vã cũng đã để cô trong lồng kính, bảo quản nó ở ranh giới trần gian và địa ngục”

Hờ hắn làm ta có liên tưởng đến công chúa ngủ trong rừng đang chờ một vị soái ca tới trao nụ hồn tỉnh giấc sau hơn 100 năm chìm trong giấc ngủ say a

Cho ta vào lồng kính… ta mong đó là lồng kính chứ không phải quan tài

“à trước khi trở về với thân thể thực của cô… có muốn thăm cha mẹ cô không ?”

Cha mẹ… nghĩ đến ta có chút chua sót… được sao… ta vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm

Gặp cha mẹ, ta phải đối mặt hai sao đây, nói câu gì với họ đầu tiên… à phải hỏi họ có khỏe không, ra sao rồi… còn còn gì nữa nhỉ…

Đang mong chờ ta chợt nhớ, hắn nói thân xác của ta ở chõ đó mà, sao mà gặp được, ta cứng ngắc nhìn hắn “họ có thấy được ta không ?”

“không… “

Ta chưa kịp hỏi thêm hắn đã đem ta đi

Ta đứng giữa góc đường quen thuộc với ta dù có trải qua bao lâu đi nữa ta vẫn có thể nhớ đến nó vì đây chính là con đường đến nhà ta, một làng quê ít người, ít xe cộ

Ta chậm rãi đi vào nhà của ta, ngôi nhà có chút khác so với ký ức của ta, lúc trước ngôi nhà màu hồng pastel vô cùng nữ tính, do đó là sở thích của ta nên khi sơn nhà lại ta đã nằng nặc đòi cha mẹ sơn màu đó nay nó phai màu đi rất nhiều, cây cối trước nhà đã mọc nhiều hơn, giàn lá giang chen chúc mọc trên hang rào trước nhà, hai chậu sứ nở rộ những bông hoa màu đỏ rực rỡ tươi tắn

Cơ thể xuyên qua hàng rào chắn vào trong, nội thất trong nhà không thay đổi mấy…

Chiếc bàn dài đặt giữa phòng khách, còn chưng thêm một bình hoa hướng dương để giữa bàn, ngón tay khẽ chạm những cánh hoa màu vàng ấy, ta nhớ đến khi xưa mẹ chê ta cắm hoa rất xấu, cho hai ba bó bông thì đã làm hỏng gần hết, cuối cùng ta tức quá, cắm một bông vào bình đắc ý huênh hoang “vậy là đẹp nhất”

Mẹ ta đã cốc đầu ta vài cái sau đó mới bắt đầu thay ta cắm lại lọ hoa ta làm hỏng

Đi vào phòng ngủ, đồ đạc vẫn còn nguyên, căn phòng không hề thay đổi gì cả, lúc trước ta rất bề bộn… có lẽ ta chưa nói nhưng ta là sinh viên thiết kế đấy, phòng bề bộn vì những tấm vải, mảnh vải bỏ là chuyện bình thường, giờ lại gọn gàng sạch sẽ ngay ngắn bởi có người thường xuyên dọn qua

Tiếng xe máy ở bên ngoài, ta chạy khỏi phòng, nhìn thấy một người đàn ông lạ đang tươi cười ôm một nhóc sơ sinh đi vào, chị ta theo sau đó… ba mẹ ta nghe thấy trong nhà có người của từ trong phòng chạy ra, vui vẻ ôm lấy đứa cháu ngoại này, ta cũng muốn nhìn thấy bé cũng sân si chạy lại

Mọi người không nhìn thấy ta nhưng đứa bé nằm trong bọc vải lại thấy, bé nhìn ta giơ cánh tay mũm mỉm cười tít mắt cứ ư ư a a, đáng yêu vô cùng

Họ sống rất tốt… ta mừng lắm… lòng nặng trĩu cũng đã nhẹ nhõm hơn

Nhìn đến hình ảnh mình trên bàn thờ có chút dở khóc dở cười, trời ạ… cái cảm giác nhìn mình bị đem thờ có chút ngộ ngộ, ta ôm trán cảm thán

Thời gian đã hết, hắn đưa ta trở về căn dặn ta vài điều

Sau khi ta sống lại hãy cẩn thận hơn bởi vì có chết là chết luôn chứ đừng mong sống lại

Thứ hai sức mạnh ta có được từ mấy trăm năm được sẽ trả lại cô nguyên si, không thiếu cũng không không thừa, muốn mạnh hơn thì tự đi làm trau dòi thêm, hắn không giúp và Hắc Phong hắn sẽ đòi lại

Cuối cùng sống cho tốt, hắn cũng không xuất hiện thêm một lần nữa, có thắc mắc gì tự đi mà giải đáp

“à… cảm ơn ngươi nhắc nhở… ta có thể hỏi một câu không?

“cô hỏi đi” nhìn cái mặt phúng phính mất kiên nhẫn có chút buồn cười, ta cố kìm nén hồi lâu mới hỏi “ở thế giới thật ta chết thế nào ?”

“tai nạn giao thông”

ặc, số ta cũng có duyên với xe cộ quá nhể, sau khi sống lại vì cứu Kagome nên bị xe đụng mất trí nhớ, ta chết để ở lại thế giới này cũng là liên quan đến nó, haizzz hồng nhan bạc phận à

nói thêm sau khi ta có giấy chứng tử và được bỏ vào quan…quan tài ấy, hắn đã trộm lấy xác ta và chữa trị lại hoàn toàn sau đó đem đi bảo quản, ta không rõ trở lại cơ thể ấy có vấn đề gì không mong là không có thiếu bộ phận gì vì ta nghe hắn nói tại nạn cũng hơi bị nặng à

cái người mà thay ta xuyên đến thế giới cũng sống không bao lâu thì chết, nguyên nhân cái chết thì khỏi phải bàn cãi và cô gái ấy thay ta bị tai nạn cũng được chuyển kiếp rồi mà thành kiếp gì ta không rõ, hắn không nói

*****

Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Tatsu mất, Sesshomaru vẫn như trước đây, đi tìm kẻ thù Naraku tiêu diệt hắn ta

Nhìn đến túi hành lí của cô, hắn vẫn còn giữ nó… bởi hắn vẫn không thể tin được… cô đã đi rồi

Jaken đi theo Sesshomaru, lúc trước lão đã thấy Sesshomaru lạnh lùng đáng sợ rồi sau khi chứng kiến cảnh Tatsu rơi xuống của địa ngục thì ngài trước đã ít nói này lại ít nói hơn càng trầm lặng, yên tĩnh và đáng sợ hơn

Một buổi tối gần đến, không rõ vì sao Sơ nha và Yêu kiếm trên lưng Ah Uh run liên lục, hắn cảnh cáo mấy nó mới chịu im lặng trở lại, đã thế Thiên Sinh nha cũng kì lạ không kém nó cũng phản ứng giống với hai thanh kiếm kia, ồn ảo không chịu nổi

Và Sesshomaru vô tình gặp được nhóm Inuyasha

Cái xác chết yêu quái bị thương nghiêm trọng bởi mũi tên con người đã thế còn bị mất đầu, nhóm Inuyasha cũng từ xa đi đến mang theo một tiểu yêu quái

Nó nhìn ra được đây chính là xác của cha nó, vội vàng chạy tới khóc lóc, đem đầu cha nó gắn vào thân nhưng vô ít, cha nó vẫn không cử động

Kagome lẫn Shippo cầu xin Sesshomaru dùng Thiên Sinh nha cứu sống yêu quái ấy, Sesshomaru không động lòng, làm ngơ quay gót bước đi

“Sesshomaru không phải là kẻ chuyên đi giúp đỡ kẻ khác… cho nên Thiên Sinh nha chỉ là vật trang trí của hắn thôi” Inuyasha lên tiếng khuyên nhủ cho Shippo hãy ngưng cầu sinh, vì có cũng vô ít

Tất cả điều bất động, thất vọng vì không cứu được yêu quái đó

Sesshomaru rời đi, Thiên Sinh nha tiếp tục phản ứng mạnh mẽ, nó muốn cứu yêu quái đó, Sesshomaru đoán được nên đã rút Thiên Sinh nha cứu kẻ đó

Kẻ đó tỉnh lại, kể toàn bộ sự việc hắn trải qua ở Âm giới, Sesshomaru nhận ra có cái gì sau lời kể của y cũng nhanh chóng rời đi, không đợi câu cảm ơn của mọi ngời nói ra

Cả Thiên Sinh nha, Sơ nha và Yêu kiếm đồng thời phản ứng, xem ra sắp có chuyện lớn nhưng tốt hay xấu thì hắn không rõ

Hầy.


Q3 Chương 46: Âm Giới (2)

88 Ta … Tatsu bây giờ ta rất muốn chửi thế, rõ ràng hắn nói chỉ cần nhập vào thân xác là có thể sống lại mà, tại sao ta thử mấy lần cơ thể cũng không hòa nhập được, bực bội ngồi trên lồng kính chứa thân xác của ta, buồn bã nhìn mười ngón chân trong suốt

T...


Q3. Chương 47

89 Không rõ ta đã bao lâu, tỉnh dậy ta đã thấy mình nằm trong lòng ngực ấp ấp, đưa mắt nhìn thì thấy Sesshomaru đang nhắm mắt dưỡng thần, ta muốn đưa tay chạm vào gương mặt hắn, mấy tháng rồi không gặp, hắn đã gầy rất nhiều

Có điều… cái gì xảy ra với ta thế này… tại sao… tại tay ta lại ngắn thế này

“A… tay ta, cơ thể ta sao lại thế này ?”

Nó nhỏ xíu như đứa trẻ lên 3, sao tự nhiên ta lại bị teo nhỏ thế này , ta ngồi bật dậy, sờ soạt thân thể mình, quả nhiên cơ thể ta có vấn đề, sao lại thế này

Ta trong trạng thái ngẩn ngơ cho đến khi cảm giác một kiện áo choàng lên người mới phát hiện ta giờ không mặc gì cả, đây không phải là ta trần như nhộng lắc lư trước Sesshomaru nãy giờ sao, ta muốn kiếm cái hố nào để trốn quá

“ta.


Q3 Chương 48

90 Thời gian sắp sửa bước vào mùa xuân, trời cũng bắt đầu se lạnh, cái thời gian hạn chế hoạt động của ta bởi thuốc Thụ Tiêu đã khỏi nhưng ta không nói với ai ta đã khỏi, vốn dĩ tuổi ta năm nay bước sang 21 ngày nên 10 ngày trước ta đã khỏi, nhưng một vài lí do người khác lầm tưởng ta sống đã rất lâu rồi nên không ai ngờ ta đã cử động lại bình thường và ta đã giấu họ

Vì sao ư ? Đơn giản lắm,từ lúc ta bị hạn chế hành động đã có cảm giác ai theo dõi ta, không phải dạng quan sát bảo vệ mà là chờ hành động như ám sát ấy, Sesshomaru cũng cảm nhận được giống ta nên gần như 24/24 điều canh ta, trừ khi ta cần làm vài chuyện thầm kín =)))) thì hắn mới tách ra

Nay bởi vì tôt chức hôn lễ, mọi người ở đây điều rất bận rộn, ta cũng đã rất lâu rồi mới trở lại đây, mọi thứ vẫn y như cũ, không thay đổi gì mấy,có thay đổi cũng là những yêu quái tuổi đã hạn nên phải nhường vị trí của mình cho yêu quái trẻ tuổi khác

Nằm lười biếng trên chiếc xích đu được đặt ở dưới góc hoa anh đào, bên cạnh lại có đĩa mứt ngọt ngon lành, ta thực sự muốn sống cái cuộc sông lười biếng này mãi, tiếc là trời không cho

Nói đi nói lại, mấy trăm năm trôi qua, mỹ nữ ở đây đã tăng lên rất nhiều, đã thế còn xinh đẹp hơn hoa, đã thế thân hình muốn nhô chỗ nào thì nhô muộn xẹp chỗ nào thì xẹp nhìn mà đã con mắt, nhìn xuống ngực ta… à thôi bỏ đi

Tự nhiên giờ mới giờ, Yue đâu rồi nhỉ, ta ở đây lâu lắm ra mà vẫn chưa gặp được nàng, bận gì chăng, dù gì tin cưới hỏi của Sesshomaru và ta khá là rầm rộ nhất định sẽ tới tai Yue, sao cho tới tận bây giờ chưa nghe đọng tĩnh gì hết nhỉ, còn Sesshomaru nữa hắn đi đâu cả ngày hôm qua đến tận hôm nay chưa thấy bóng dáng của hắn đâu

“Natsu… ngươi nói xem Sesshomaru hắn đã đi đâu suốt ngày hôm qua vậy ?” bỏ một miếng mứt ngọt vào miệng, tay chóng đầu nằm nghiên qua môt bên quan sát kẻ hầu đang đứng cách ta không xa

“Bẩm… nô tỳ nghe mọi người xung quanh nói đại nhân đã đi la ngoài có việc, nhưng không biết việc gì ạ, họ cũng không dám hỏi”

Hỏi cũng như không… ta chán nản nằm ì xuống ghế, Yue thì không gặp được, Sesshomaru thì không thấy tăm hơi rốt cuộc hai người này sao vậy cà

Nằm hoài một chố cũng chán… hay là nên ra ngoài chơi nhỉ nhưng đây canh giữ nghiêm quá nhất là cái người đang đứng cung kính bên cạnh ta đây, dù thái độ lúc nào nghiêm cẩn lễ độ nhưng đôi khi ta thấy ánh mắt không phục lẫn kinh thường trong đôi mắt nàng ta

Việc một đại yêu quái của một tộc lớn cưới con người là việc không thể nào, lúc trước tuy mọi người thấy sự ái muội của ta và Sesshomaru, họ không phản đối bởi vì đơn giản chỉ nghĩ hắn có hứng thú nhất thời với ta thôi, dù gì con người cũng chết sớm chi bằng đợi cho Sesshomaru hết hứng thú với ta còn hơn là động vào vảy ngược, rồi lãnh hậu quả không nên

Nhưng việc ta còn sống không nhiều người biết, xem chừng Yue có thể không biết, nếu vậy có thể giải thích lí do vì sao cho tới bây giờ vẫn không nghe nàng triệu ta gặp mặt

Đêm đến, ta lén lút rời khỏi, tránh né hàng loạt binh linh canh gác, lẫn thị nữ gác đêm, ta tự tìm đến căn phòng Yue ở, phòng vẫn còn sáng đèn, khuya thế này nàng vẫn chưa nghỉ ngơi xem ra đã đoán được tối nay sẽ có khách nghé thắm

“Ta không ngờ ngươi có thễ nhẫn nại đến giờ phút này, con người”

Vẫn trang phục kimono tím thêu cánh bướm, bao nhiêu năm trôi qua nét đẹp của Yue không hề bị thời gian bào mòn, mà còn khiến nàng trở nên quyền lực, quyến rũ hơn rất nhiều dáng vẻ lười biếng, tay chóng cằm nửa nằm nửa ngồi vừa vào ghế quý phi, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn như không hướng về ta, ta thấy có sự ngạc nhiên thoát qua ánh mắt nàng sau đó biến mất rất nhanh

“tỷ muội bao nhiêu năm… vậy mà tỷ lạnh lùng thế sao ?” ta giơ bàn tay có ký hiệu hoa anh đào lên cho Yue xem, nàng nhìn chằm ta hồi lâu mới a một tiếng, xem ra đã hiểu mọi chuyện

“ta còn đang rối rắm không biết nên gọi người là tỷ muội hay con dâu đây”

Ta cũng khác gì nàng, giờ không biết nên gọi là chị hay mẹ chồng đây

Cả hai ngồi im lặng, mắt trừng mắt một lúc lâu, không ai lên tiếng trước, ta không biết nên nói gì với nàng đây nhưng chợt nhớ một vài xảy ra xung quanh ta hiện tại, liền mở lời trước

“dạo này trong thành có chuyện gì không, vì sao ta cảm thấy khá ngột ngạt lẫn căng thắng, mấy thiếu nữ thì hí ha hí hửng còn mấy lão già lâu lâu lẩm bẩm, sắp xếp gì đấy”

“bọn chúng đang lập võ đài chọn chính thất thất, ngươi chỉ là con người, nói cho đúng không thể ngồi ở ghế chính thất được” nàng nghĩ nghĩ gì đó rồi quay sang nhìn ta “nhưng ta nhìn đi nhìn lại… khí tức của ngươi không giống con người cho lắm” khá độn vừa là linh khí vừa tà khí

Nghe Yue nói trong lòng có chút không vui, có lẽ tư tưởng hiện đại đã ăn sâu trong tâm trí ta, hôn nhân chỉ một vợ một chồng, ta không chấp nhận sẽ có một kẻ thứ 3 hay thứ 4 xuất hiện

“Sesshomaru đồng ý ?”

“bọn chúng tự ý làm thôi” Yue lười nhác trả lời, nàng không nói lí do tại sao lại mắt nhắm mắt mở cho họ làm vậy, có lẽ nàng cũng đồng ý chủ trương của họ, nghĩ đến điều này cơ thể ta có chút không thoải mái

“là ta sơ suất, nghĩ Sesshomaru đem một con người tầm thường nào về làm vợ, không ngờ là ngươi… đừng trách ta dù gì ta không thể đoán được ngươi sẽ trở lại và khí tức có chút khác biệt thế này, bây giờ muốn ngưng cũng không được, chi bằng tới ngày đó ngươi lên thách đấu cho chúng thấy mình xứng đáng ở ngôi vị đó, chúng tự nhiên sẽ im miệng”

“ta hiểu” không ngờ xảy ra chuyện đến mức này , vừa đề phòng bọn trong tối vừa phải đi dọn dẹp hoa đào của hắn, haizzz

“Tatsu… ngươi vì sao trên người có khi tức của Sesshomaru, ta biết ngươi và hắn chưa phát sinh quan hệ quá mức nhưng trên người ngươi lại có khí của hắn”

Ta không giấu nàng, kể cho nàng nghe khế ước sinh mệnh, chỉ khi nào hắn chết ta mới chết, mà để kích hoạt được kế ước đó phải có máu của hắn là chú dẫn, nói đúng hơn trên người ta có máu hắn chảy vào, kỳ lạ thay ta vẫn là người, không phải bán yêu nhưng cũng không hẳn là người

Nàng hiểu rõ mọi chuyện, không nói gì nữa, ta và Yue bàn vài chuyện nhỏ nhặt, thấty trời sắp sáng ta nhanh chân rời khỏi

Việc ra lén lút trốn đi không ai biết, tất cả mọi người trong viện điều sinh hoạt bình thường, có điều ngày thi đấu gần tới, ai cũng có vẻ khẩn trương công với việc Sesshomaru không có ở đây nên càng ngày chúng càng lơ là chức trách của mình, làm cho có

Ta hiểu một yêu quái phải hạ mình hầu hạ cho con người là một điều sỉ nhục, chúng có thể lạnh nhạt với ta nhưng một ai dám phạm vào điều cấm kỵ hay trêu chọc ta đừng bảo sao ta ác độc

Đêm nay lại thêm một tên yêu quái biến mất không tung tích, nhưng người cần mất tích vẫn còn ngồi trên xích đu thoải mái ăn mức ngột lẫn ngủ nướng, khi bóng đen theo dõi biến mất, ta lấp tức mở mắt

Ngày càng lộ liễu… chúng canh chừng ta một công khai, nghĩ ta là con người nên không dám làm gì sao

Đêm đến ta nằm trên giường trải long thú mềm mại,chờ đợi bọn người đến ám sát có điều gần đến sáng, không ai đến, hay nghĩ dù cho ám sát không thành công nên mới không thèm đem sát thủ đến

Không đúng, nếu như vậy phải phái thêm nhiều cao thủ nữa chứ, chỉ là một người phàm sao có thể bỏ cuộc nhanh như vậy, phải làm cho tới cùng mới đúng

Nằm cho tới trời sáng, hai con mắt không thể nhắm nổi, cứ nghĩ mỗi tối không yên như thế này chắc chết sớm mất, nên chờ trậm đấu diễn ra hay nên trốn luôn đây trời, ta thức 2 ngày ba đêm rồi đấy

Cái tên Sesshomaru chết tiệc, ngươi ở đâu….


Q3 Chương 49

91 Màn đêm buông xuống, ta mơ màng chìm vào giấc ngủ, cảm nhận được có hơi thở lạ bên trong phòng, ta giật mình tỉnh lại, chưa kịp định hình đã bị bao vây bởi nhóm áo đen kia, họ đánh ta bất tỉnh

Tỉnh lại thì ta lại ở trong căn phòng khác, nói phòng nghe có vẻ nhẹ nhàng, nặng hơn là không khác gì cái nhà khó chứa bãi rác, cả cơ thể bị trói chắt trong dây xích

Nếu ta là cô gái con người bình thường có lẽ sẽ bó tay với đống dây xích này… nhưng đó là nếu mà thôi, bình thản phá giải từng sợi xích , khởi động lại gân khớp, đã lâu chưa đánh nhau nên cơ thể có chút cứng ngắc, tay chưa kịp cầm đến chốt cửa ta tự động rút tay lại, một đám đông đang tiếng đến đây, theo kinh nghiệm đọc hàng chục cuốn tiểu thuyết đầy máu chó, ta tự mình suy ra đám người sắp xông tới đây sẽ có hai mục đích

Một là cứu ta, hai là hãm… hại ta vào một tình thế khiến ta vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được, trường hợp một dẹp qua 1 bên, chắc chắn sẽ không xảy ra, trường hợp hai nguy cơ có thể diễn ra chính xác đến 99.


Q3: Chương 50

92 *Sau một thời gian trở lại và ăn hại hơn xưa, truyện mình viết mà muốn quên gần hết nội dung của truyện. . . o(╥﹏╥)o. . . Buồn. . . . *

Mấy ngày liền tịnh dưỡng cơ thể, đôi khi nhàm chán quá ta quay sang trêu chọc lão Jaken nhờ thế mới nắm bắt được vài thông tin đã xảy ra khi ta không có mặt bên cạnh Sesshomaru

Kagura đã chết sau khi được Naraku trả lại trái tim, còn Nanh quỷ của Sesshomaru đã bị gãy khi chiến đấu với Moryoumaru và thiên sinh nha đã được Totosai sửa chữa lại để có thể thi triển Minh Đạo Tàn Nguyệt phá

Ta xoa thái dương đau nhức của mình, thật không ngờ sự tình phát triển đã đến mức độ này chỉ là Minh Đạo của Sesshomaru chưa thể mở ra hoàn thiện phải có cột mốc nào đó để giúp Minh Đạo được mở rộng, có điều cô lại không thể nhớ được

"Tatsu.


Quyển 3 Chương 51: Sesshomaru Tiến Vào Minh Đạo

93 Hắn đuổi theo chó địa ngục đi vào minh đạo , tự trách mình quá chủ quan nên không đề phòng khiến nàng gặp nguy hiểm

Rút Thiên Sinh nha lao tới chém con chó làm hai, cứu thoát nàng khỏi bụng nó

"Tatsu.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 195



Đổi Mệnh

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 50





Nữ Hái Hoa Tặc Nhật Ký

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 17



Cung Chủ Vương Phi

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 27


Hãn Thê Trùng Sinh

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 62