21 Khói bụi mù mịt, bầu không khí trầm lại, tất cả câm lặng ngay khoảng khắc nhìn thấy lão tiên cá ấy, ta lòng dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu, căm thù lão cá trước mặt, lồng ngực phập phồng mệt mỏi nghi ngoặc ‘tại sao ta lại có cảm giác này, rõ ràng là l...
22 Khói bụi mù mịt, bầu không khí trầm lại, tất cả câm lặng ngay khoảng khắc nhìn thấy lão tiên cá ấy, ta lòng dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu, căm thù lão cá trước mặt, lồng ngực phập phồng mệt mỏi nghi ngoặc ‘tại sao ta lại có cảm giác này, rõ ràng là l...
23 Sự va chạm của ba thanh kiếm khiến cho Huy Nguyệt chống đỡ không lại, lão gào thét điên cuồng, trước khi trở thành cát bụi, lão trừng mắt đỏ gầu đây tơ máu “Sakura, ta sẽ không để yên cho ngươi,TA- NGUYỀN- RỦA -NGƯƠI!!!!!!!”
Nhanh chóng, cả khu vực trở nên tan hoang, đất đá vỡ nát, mù mịt bay khắp nơi nhất thời ta có chút không tin được, mọi chuyện kết thúc dễ dàng vậy sao? Tự dưng lòng lại ngoi lên nỗi bất an, trở nên nặng trĩu
Ta và Inu no Taisho gật đầu khi nhìn đồng tác thu kiếm của đối phương, đi từ từ đến chỗ họ
“cảm ơn tỷ phu đã giúp đỡ”
“kỹ thuật của người tốt thật, ta không ngờ con người lại có thể sử dụng được phong thương” hắn hừ một tiếng, giọng nói lạnh lùng, xen lẫn non nớt vang lên trong không khí căng thẳng làm ta có chút buồn cười
“người sao không nghĩ đến lúc ngươi và cha ngươi tập luyện với nhau ta cũng học ké” nhớ đến lần đó hai cha con hắn phá căn phòng ta phí công trang hoàng cả một ngày, ai ngờ đâu họ làm cho tan hoang trong vòng một nốt nhạc, nghĩ đến mà giờ ta vẫn còn tức đây
Hắn không nói gì, trầm mặt quay sang một bên ra vẻ giận dỗi, ta xì một tiếng rồi bước qua hắn trở về phòng nghỉ ngơi
Vài tháng sau từ ngày gặp giết được Huy Nguyệt trôi qua, cuộc sống của ta ngày càng nhàm chán, hết ăn rồi ngủ rảnh rỗi thì đọc sách luyện kiếm hoặc thỉnh thoảng được vinh dự đấu kiếm với Inu no Taishou tuy ta duy trì được khoảng vài chục chiêu liền thua nhưng đối với con người, đấu với đại yêu quái được chừng ấy đã là quá giỏi rồi
Sao không giỏi cho bằng được trước khi xuyên không đến thế giới này, ta từng được huy chương vàng bộ môn kiếm thuật cấp quốc gia rồi xuyên đến đây, trong thời gian năm năm ta vừa học thêm các chiêu thức ở đất nước này gộp với đất nước của ta tạo ra kiếm pháp riêng của mình và áp dụng chúng trong việc diệt trừ yêu quái, 5 năm thời gian nói ngắn không đúng mà dài cũng không hẳn nhưng nó giúp ta đạt được kết quả tốt cho cuộc chiến này và ở cùng với sesshomaru ta còn được đi thực chiến với gia đình hắn, có thời gian thì đấu với Sesshomaru hoặc cha mẹ hắn nếu không mạnh lên thì ta cũng nên đập đầu vào đậu hũ chết cho rồi
Hôm nay trong thành náo nhiệt hơn những ngày thường, ta cùng mọi người bận rộn chuẩn bị đón khách quý, nghe gia nhân kể là vị khách quý này là tộc hắc khuyển yêu và là người tương lai sẽ kế thừa ngôi vị ở vùng đất phía Đông
Ta nghiêm chỉnh đứng cùng mọi người chờ đón khách quý ở cổng thành, bên cạnh còn có Sesshomaru đang bừng bừng khí thế cạnh cha hắn, những binh lính cũng rất oai phong lẫm liệt xem ra là đang thể hiện cho khách biết gia đình hắn mạnh thế nào
Một luồng yêu khí cực mạnh xuất hiện như thể hiện uy nghiêm của đáng tối cao nhằm cố ý hạ bệ đối thủ, binh lính cấp thấp không chịu nổi áp lực này nhanh chóng ngã khụy xuống, ta có chút choáng váng xém nữa thì ngồi phịch xuống đất mất hình tượng may thay có Mai bên cạnh đỡ lấy ta, liếc nhìn họ lại liên tưởng đến One piece hình như cũng có cảnh như thế, khí thế vậy gọi là Haki bá vương thì phải
Mây trên trời bỗng chốc chuyển sang màu đen u ám, kèm theo đó là tiếng sấm ầm trời ta liền đoán được họ đã đến
Con hắc khuyển khổng lồ xuất hiện, theo sau là đoàn binh yêu quái dưới dạng người, ta nheo mắt nhìn lên xem ra tộc hắc khuyển không chỉ chứa một loại yêu quái mà còn chứa nhiều nhiều yêu quái khác nhau, tuy chúng dưới hình dáng con người nhưng yêu khí của chúng toát ra lại là những chủng loại khác nhau
Ầm một tiếng, hắc khuyển đáp xuống đất, nhanh chóng xuất hiện trước mặt chúng ta dưới hình dáng con người, ta thầm ghen tỵ lũ yêu quái …các ngươi… các ngươi tại sao toàn trai xinh gái đẹp hết vậy, nhìn đi… hết đáng vẻ quyến rũ lãnh đạm của Yue rồi chuẩn soái ca của Inu no Taisho rồi tới lạnh lùng tà mị của Sesshomaru rồi tất cả người hầu của họ kẻ nào kẻ nấy điều là mỹ nam mỹ nữ, nhìn lại ta… ta lại có cảm giác giống vịt đen giữa bầy thiên nga trắng, aaaa ta hận, ta ôm tym gào thét
Quay lại chủ đề, tên thái tử bộ tộc hắc khuyển này quả là đẹp trai hiếm có, mặt trắng như tuyết, môi hồng, sống mũi thon cao, tóc đen tuyền được cột tùy ý càng giúp tăng tăng lên vẻ đẹp hiếm có của mình, từ đầu đến chân hắn điều sử dụng màu đen càng khiến cho hắn tạo nên cảm giác âm trầm u ám khác với vẻ uy nghiêm thanh cao bên gia đình Sesshomaru
Trong lúc hai kẻ đứng đầu nói chuyện với nhau ta hỏi người hầu đứng cạnh ta tên của hắn
Hitsugaya Toushirou thái tử tộc hắc khuyển, là kẻ tương lai sẽ trở thành tộc trường và có khả năng đối đầu với Inu no Taisho
Bề ngoài nhìn như hòa bình song ẩn trong bóng tối là đối đầu với nhau kịch liệt, ta có phần cảnh giác hắn, ban nãy lúc hắn nói chuyện với Inu hắn có liếc nhìn ta tuy chỉ thoáng qua nhưng kèm theo đó là ánh mắt khinh bỉ, ta trong mắt hắn không xứng bằng cọng rơm rác dưới chân
Hình như Sesshomaru cũng thấy vậy, hắn (Sesshomaru) nhíu mày nhìn hắn (Hitsugaya ) thoáng tỏ vẻ không hài lòng
Buổi tối là bữa tiệc chào đón Hitsugaya, ta đang được Mai người hầu kề cạnh ta từ lúc vào trong thành đến giờ đang giúp ta sửa soạn trong phòng Sesshomaru, hắn nằm trên giường chờ ta chuẩn bị
“ta là con người, tham gia yến tiệc được không đấy”
“ngươi là tỷ muội của mẫu thân đại nhân, trên danh nghĩa là người của tộc ta nên có thể”
Ta ậm ừ qua loa hiểu, trong lòng thì đang lo lắng, bọn người tộc hắc khuyển toàn là những kẻ kiêu ngạo phách lối, với thái độ của họ ban sáng cũng đã đủ khiến ta không yên tâm rồi.
24 Sự va chạm của ba thanh kiếm khiến cho Huy Nguyệt chống đỡ không lại, lão gào thét điên cuồng, trước khi trở thành cát bụi, lão trừng mắt đỏ gầu đây tơ máu “Sakura, ta sẽ không để yên cho ngươi,TA- NGUYỀN- RỦA -NGƯƠI!!!!!!!”
Nhanh chóng, cả khu vực trở nên tan hoang, đất đá vỡ nát, mù mịt bay khắp nơi nhất thời ta có chút không tin được, mọi chuyện kết thúc dễ dàng vậy sao? Tự dưng lòng lại ngoi lên nỗi bất an, trở nên nặng trĩu
Ta và Inu no Taisho gật đầu khi nhìn đồng tác thu kiếm của đối phương, đi từ từ đến chỗ họ
“cảm ơn tỷ phu đã giúp đỡ”
“kỹ thuật của người tốt thật, ta không ngờ con người lại có thể sử dụng được phong thương” hắn hừ một tiếng, giọng nói lạnh lùng, xen lẫn non nớt vang lên trong không khí căng thẳng làm ta có chút buồn cười
“người sao không nghĩ đến lúc ngươi và cha ngươi tập luyện với nhau ta cũng học ké” nhớ đến lần đó hai cha con hắn phá căn phòng ta phí công trang hoàng cả một ngày, ai ngờ đâu họ làm cho tan hoang trong vòng một nốt nhạc, nghĩ đến mà giờ ta vẫn còn tức đây
Hắn không nói gì, trầm mặt quay sang một bên ra vẻ giận dỗi, ta xì một tiếng rồi bước qua hắn trở về phòng nghỉ ngơi
Vài tháng sau từ ngày gặp giết được Huy Nguyệt trôi qua, cuộc sống của ta ngày càng nhàm chán, hết ăn rồi ngủ rảnh rỗi thì đọc sách luyện kiếm hoặc thỉnh thoảng được vinh dự đấu kiếm với Inu no Taishou tuy ta duy trì được khoảng vài chục chiêu liền thua nhưng đối với con người, đấu với đại yêu quái được chừng ấy đã là quá giỏi rồi
Sao không giỏi cho bằng được trước khi xuyên không đến thế giới này, ta từng được huy chương vàng bộ môn kiếm thuật cấp quốc gia rồi xuyên đến đây, trong thời gian năm năm ta vừa học thêm các chiêu thức ở đất nước này gộp với đất nước của ta tạo ra kiếm pháp riêng của mình và áp dụng chúng trong việc diệt trừ yêu quái, 5 năm thời gian nói ngắn không đúng mà dài cũng không hẳn nhưng nó giúp ta đạt được kết quả tốt cho cuộc chiến này và ở cùng với sesshomaru ta còn được đi thực chiến với gia đình hắn, có thời gian thì đấu với Sesshomaru hoặc cha mẹ hắn nếu không mạnh lên thì ta cũng nên đập đầu vào đậu hũ chết cho rồi
Hôm nay trong thành náo nhiệt hơn những ngày thường, ta cùng mọi người bận rộn chuẩn bị đón khách quý, nghe gia nhân kể là vị khách quý này là tộc hắc khuyển yêu và là người tương lai sẽ kế thừa ngôi vị ở vùng đất phía Đông
Ta nghiêm chỉnh đứng cùng mọi người chờ đón khách quý ở cổng thành, bên cạnh còn có Sesshomaru đang bừng bừng khí thế cạnh cha hắn, những binh lính cũng rất oai phong lẫm liệt xem ra là đang thể hiện cho khách biết gia đình hắn mạnh thế nào
Một luồng yêu khí cực mạnh xuất hiện như thể hiện uy nghiêm của đáng tối cao nhằm cố ý hạ bệ đối thủ, binh lính cấp thấp không chịu nổi áp lực này nhanh chóng ngã khụy xuống, ta có chút choáng váng xém nữa thì ngồi phịch xuống đất mất hình tượng may thay có Mai bên cạnh đỡ lấy ta, liếc nhìn họ lại liên tưởng đến One piece hình như cũng có cảnh như thế, khí thế vậy gọi là Haki bá vương thì phải
Mây trên trời bỗng chốc chuyển sang màu đen u ám, kèm theo đó là tiếng sấm ầm trời ta liền đoán được họ đã đến
Con hắc khuyển khổng lồ xuất hiện, theo sau là đoàn binh yêu quái dưới dạng người, ta nheo mắt nhìn lên xem ra tộc hắc khuyển không chỉ chứa một loại yêu quái mà còn chứa nhiều nhiều yêu quái khác nhau, tuy chúng dưới hình dáng con người nhưng yêu khí của chúng toát ra lại là những chủng loại khác nhau
Ầm một tiếng, hắc khuyển đáp xuống đất, nhanh chóng xuất hiện trước mặt chúng ta dưới hình dáng con người, ta thầm ghen tỵ lũ yêu quái …các ngươi… các ngươi tại sao toàn trai xinh gái đẹp hết vậy, nhìn đi… hết đáng vẻ quyến rũ lãnh đạm của Yue rồi chuẩn soái ca của Inu no Taisho rồi tới lạnh lùng tà mị của Sesshomaru rồi tất cả người hầu của họ kẻ nào kẻ nấy điều là mỹ nam mỹ nữ, nhìn lại ta… ta lại có cảm giác giống vịt đen giữa bầy thiên nga trắng, aaaa ta hận, ta ôm tym gào thét
Quay lại chủ đề, tên thái tử bộ tộc hắc khuyển này quả là đẹp trai hiếm có, mặt trắng như tuyết, môi hồng, sống mũi thon cao, tóc đen tuyền được cột tùy ý càng giúp tăng tăng lên vẻ đẹp hiếm có của mình, từ đầu đến chân hắn điều sử dụng màu đen càng khiến cho hắn tạo nên cảm giác âm trầm u ám khác với vẻ uy nghiêm thanh cao bên gia đình Sesshomaru
Trong lúc hai kẻ đứng đầu nói chuyện với nhau ta hỏi người hầu đứng cạnh ta tên của hắn
Hitsugaya Toushirou thái tử tộc hắc khuyển, là kẻ tương lai sẽ trở thành tộc trường và có khả năng đối đầu với Inu no Taisho
Bề ngoài nhìn như hòa bình song ẩn trong bóng tối là đối đầu với nhau kịch liệt, ta có phần cảnh giác hắn, ban nãy lúc hắn nói chuyện với Inu hắn có liếc nhìn ta tuy chỉ thoáng qua nhưng kèm theo đó là ánh mắt khinh bỉ, ta trong mắt hắn không xứng bằng cọng rơm rác dưới chân
Hình như Sesshomaru cũng thấy vậy, hắn (Sesshomaru) nhíu mày nhìn hắn (Hitsugaya ) thoáng tỏ vẻ không hài lòng
Buổi tối là bữa tiệc chào đón Hitsugaya, ta đang được Mai người hầu kề cạnh ta từ lúc vào trong thành đến giờ đang giúp ta sửa soạn trong phòng Sesshomaru, hắn nằm trên giường chờ ta chuẩn bị
“ta là con người, tham gia yến tiệc được không đấy”
“ngươi là tỷ muội của mẫu thân đại nhân, trên danh nghĩa là người của tộc ta nên có thể”
Ta ậm ừ qua loa hiểu, trong lòng thì đang lo lắng, bọn người tộc hắc khuyển toàn là những kẻ kiêu ngạo phách lối, với thái độ của họ ban sáng cũng đã đủ khiến ta không yên tâm rồi.
25 "Thiếu gia Sesshomaru , Ngài Tatsu đến”
Ngay lập tức tiếng nói chuyện trong phòng liền ngừng lại, tất cả ánh mắt điều dừng lại trên ta và hắn, hắn xem những ánh mắt hướng về mình như không có tiếp tục cùng ta tiến về phía trước, ta cũng cố lờ đi những ánh mắt xăm soi khinh thường về phía ta, đi cạnh hắn đến trước mặt Yue và Taisho cùng hành lễ rồi di chuyển về chỗ của ta và hắn đã được sắp xếp trước
Sesshomaru ngồi phía dưới Yue, ta ngồi cạnh hắn, ở vị trí này ta thuận tiện quan sát được các vị quan chức quan trọng của tộc, phe ta hầu hết đã biết ta qua các cuộc chiến ta tham gia cùng Yue, ban đầu họ cũng không ưa gì ta bởi vì ta là con người, họ cho rằng ta chỉ tổ cản chân họ cuối cùng trải qua các trận chiến dần dần ánh mắt của họ nhìn ta cũng đươc cải thiện, không còn địch ý hay khinh thường như trước tuy nhiên bên phe tạm xem là đồng minh thì lại khác, khi họ nhìn thấy vị trí ta ngồi còn cao hơn vị trí của họ và ngang hàng với chủ nhân họ, chúng liền bất mãn ban đầu giấu trong lòng, lâu dần thì thể hiện ra ngoài mặt
“tại sao lại có con người ở đây đã vậy còn được trí ngang bằng với chủ nhân bọn ta người tộc các ngươi đang coi thường chúng ta sao?”
Tới rồi, kịch tình cũng tới rồi.
26 "Thiếu gia Sesshomaru , Ngài Tatsu đến”
Ngay lập tức tiếng nói chuyện trong phòng liền ngừng lại, tất cả ánh mắt điều dừng lại trên ta và hắn, hắn xem những ánh mắt hướng về mình như không có tiếp tục cùng ta tiến về phía trước, ta cũng cố lờ đi những ánh mắt xăm soi khinh thường về phía ta, đi cạnh hắn đến trước mặt Yue và Taisho cùng hành lễ rồi di chuyển về chỗ của ta và hắn đã được sắp xếp trước
Sesshomaru ngồi phía dưới Yue, ta ngồi cạnh hắn, ở vị trí này ta thuận tiện quan sát được các vị quan chức quan trọng của tộc, phe ta hầu hết đã biết ta qua các cuộc chiến ta tham gia cùng Yue, ban đầu họ cũng không ưa gì ta bởi vì ta là con người, họ cho rằng ta chỉ tổ cản chân họ cuối cùng trải qua các trận chiến dần dần ánh mắt của họ nhìn ta cũng đươc cải thiện, không còn địch ý hay khinh thường như trước tuy nhiên bên phe tạm xem là đồng minh thì lại khác, khi họ nhìn thấy vị trí ta ngồi còn cao hơn vị trí của họ và ngang hàng với chủ nhân họ, chúng liền bất mãn ban đầu giấu trong lòng, lâu dần thì thể hiện ra ngoài mặt
“tại sao lại có con người ở đây đã vậy còn được trí ngang bằng với chủ nhân bọn ta người tộc các ngươi đang coi thường chúng ta sao?”
Tới rồi, kịch tình cũng tới rồi.
27 50 năm sau…
Ngồi trên giường chầm chạp uống thuốc, ta thật không ngờ ta lại có thể sống tận đến này hôm nay. Từ ngày kết thúc chiến trận, quân phe ta hoàn toàn toàn thắng, bọn yêu quái Ảnh Nguyệt bị đuổi tận giết tuyệt không còn một ai sống sót, địa vị của ta trong mắt người dân trong thành ngày càng tăng cao, Sesshomaru khỏi phải nói càng càng được cung kính và sùng bái còn về phần Hitsugaya kia, hắn sau trận chiến có chút thương tích nên hôn lễ lùi về sau tận 3 tháng trời
Lại là một ngày tuyết bay đầy trời, ta lặng lẽ nằm trên giường bệnh, kể từ 20 năm trước thân thể ta có chút suy yếu nếu ta đoán không nhằm là do già cả đi trái lại gương mặt ta vẫn như năm đó, sắc mặt hồng hào của thiếu nữ mà qua năm tháng cũng dân rõ nét vẻ ngoài trưởng thành
Ta uống thuốc xong để chén thuốc rỗng vào khay, bảo Mai lui xuống, ta chậm chạp lấy áo choàng vắt trên đầu giường khoác vào người và đi ra ngoài
Mở cửa phòng, gió lạnh liền ập đến mặt ta, khiến ta không khỏi run rẩy, đôi vớ dầy dưới chân cũng không đủ để sưởi ấm cho đôi chân ta.
28 50 năm sau…
Ngồi trên giường chầm chạp uống thuốc, ta thật không ngờ ta lại có thể sống tận đến này hôm nay. Từ ngày kết thúc chiến trận, quân phe ta hoàn toàn toàn thắng, bọn yêu quái Ảnh Nguyệt bị đuổi tận giết tuyệt không còn một ai sống sót, địa vị của ta trong mắt người dân trong thành ngày càng tăng cao, Sesshomaru khỏi phải nói càng càng được cung kính và sùng bái còn về phần Hitsugaya kia, hắn sau trận chiến có chút thương tích nên hôn lễ lùi về sau tận 3 tháng trời
Lại là một ngày tuyết bay đầy trời, ta lặng lẽ nằm trên giường bệnh, kể từ 20 năm trước thân thể ta có chút suy yếu nếu ta đoán không nhằm là do già cả đi trái lại gương mặt ta vẫn như năm đó, sắc mặt hồng hào của thiếu nữ mà qua năm tháng cũng dân rõ nét vẻ ngoài trưởng thành
Ta uống thuốc xong để chén thuốc rỗng vào khay, bảo Mai lui xuống, ta chậm chạp lấy áo choàng vắt trên đầu giường khoác vào người và đi ra ngoài
Mở cửa phòng, gió lạnh liền ập đến mặt ta, khiến ta không khỏi run rẩy, đôi vớ dầy dưới chân cũng không đủ để sưởi ấm cho đôi chân ta.
29 Ta đi đến viện của Yue, nàng muốn bàn với ta vài chuyện riêng, ta lại cảm thấy hôm nay có lắm chuyện lạ, trước giờ có khi nào Yue bàn chuyện riêng với ta, ít nhất cũng phải có Sesshomaru bên cạnh nhưng bây giờ còn dặn hắn không được đi cùng
“Yue, tỷ gọi ta đến có chuyện gì?”
“là chuyện của ngươi” Yue nửa nằm nữa ngồi trên ghế quý phi, bên cạnh còn có đĩa mứt trái cây đây đủ màu sắc, nghe tiếng ta nàng chậm chạp bỏ quyển sách đang đọc dở xuống nhìn ta “Hitsugaya muồn cầu ngươi làm thiếp”
Ta nhíu mày khó chịu, đã có vợ mà dám công khai cầu thiếp, đúng là cặn bã “tỷ trả lời sao, đừng nói ta là tỷ đồng ý nha”
“ta là kẻ như vậy sao” nàng ngồi dậy đẩy mứt trái cây về phía ta, ta cầm nguyên đĩa thoải mái ăn
“Ta nói hắn nếu ngươi nguyện ý thì ta cho phép còn không thì đừng nhắc đến nữa”
Tà ồ một tiếng tiếp tục công cuộc ăn mứt, được vài miếng mới bỏ lại đĩa mứt trở lại chỗ cũ “cứ thẳng thắng từ chối, dù gì ta cũng sẽ không làm thiếp, ta không xài chung chồng”
“ngươi nói cứ như hắn là một món hàng vậy” Yue phì cười, nhẹ nhàng bỏ miếng mứt dâu vào miệng
“hừ chỉ là một tên ngựa giống mà thôi”
Nói xong ta hốt cả nắm mứt vào tay mới xin cáo lui, trên đường đi người hầu cung kính cúi đầu chào ta, ta không có tâm trạng cười đùa với mọi người như mọi khi chỉ gật đầu qua loa trở về phòng, mọi người nhìn sắc mặt ta biết ta đang không vui nên không nói chuyện thoải mái trước, hiểu chuyện làm bổn phận của mình
“tiểu thư Tatsu” nghe ai gọi ta liền đứng lại, nhìn thấy một tên lùn da xanh là như như người lun trong thần thoại bắc âu, ánh mắt hắn nhìn ta như vậy hèn mọn, ta liền lạnh lùng “ngươi là ai, ai cho phép ngươi vào viện của ta mà không có sự có phép của ta”
Hắn hừ khinh thường “bẩm, ta là hầu cận của thành chủ Hitsugaya thay mặt ngài ấy đến dâng sính lễ cầu ngài làm thiếp”
“cút” ta tức giận trừng hắn
“sao” hắn khinh ngạc nhìn ta, trong thấy sắc mặt âm trầm của ta ta run sợ, tay chân luông cuống lập cập nhưng vẫn cố bình bình nói chuyện với ta “ngươi cho rằng ngươi là ai, chỉ là một con người, được chủ nhân cao cao tại thượng của ta để mắt đã là may phước tám đời của ngươi rồi còn bầy đặt làm ra vẻ”
“ta bảo ngươi cút” đừng khiến lòng từ bị của ta lãng phí, nếu không ta không tự chủ được chém đầu hắn tại chỗ “ngươi không cút”
“hừ.
30 Ta đi đến viện của Yue, nàng muốn bàn với ta vài chuyện riêng, ta lại cảm thấy hôm nay có lắm chuyện lạ, trước giờ có khi nào Yue bàn chuyện riêng với ta, ít nhất cũng phải có Sesshomaru bên cạnh nhưng bây giờ còn dặn hắn không được đi cùng
“Yue, tỷ gọi ta đến có chuyện gì?”
“là chuyện của ngươi” Yue nửa nằm nữa ngồi trên ghế quý phi, bên cạnh còn có đĩa mứt trái cây đây đủ màu sắc, nghe tiếng ta nàng chậm chạp bỏ quyển sách đang đọc dở xuống nhìn ta “Hitsugaya muồn cầu ngươi làm thiếp”
Ta nhíu mày khó chịu, đã có vợ mà dám công khai cầu thiếp, đúng là cặn bã “tỷ trả lời sao, đừng nói ta là tỷ đồng ý nha”
“ta là kẻ như vậy sao” nàng ngồi dậy đẩy mứt trái cây về phía ta, ta cầm nguyên đĩa thoải mái ăn
“Ta nói hắn nếu ngươi nguyện ý thì ta cho phép còn không thì đừng nhắc đến nữa”
Tà ồ một tiếng tiếp tục công cuộc ăn mứt, được vài miếng mới bỏ lại đĩa mứt trở lại chỗ cũ “cứ thẳng thắng từ chối, dù gì ta cũng sẽ không làm thiếp, ta không xài chung chồng”
“ngươi nói cứ như hắn là một món hàng vậy” Yue phì cười, nhẹ nhàng bỏ miếng mứt dâu vào miệng
“hừ chỉ là một tên ngựa giống mà thôi”
Nói xong ta hốt cả nắm mứt vào tay mới xin cáo lui, trên đường đi người hầu cung kính cúi đầu chào ta, ta không có tâm trạng cười đùa với mọi người như mọi khi chỉ gật đầu qua loa trở về phòng, mọi người nhìn sắc mặt ta biết ta đang không vui nên không nói chuyện thoải mái trước, hiểu chuyện làm bổn phận của mình
“tiểu thư Tatsu” nghe ai gọi ta liền đứng lại, nhìn thấy một tên lùn da xanh là như như người lun trong thần thoại bắc âu, ánh mắt hắn nhìn ta như vậy hèn mọn, ta liền lạnh lùng “ngươi là ai, ai cho phép ngươi vào viện của ta mà không có sự có phép của ta”
Hắn hừ khinh thường “bẩm, ta là hầu cận của thành chủ Hitsugaya thay mặt ngài ấy đến dâng sính lễ cầu ngài làm thiếp”
“cút” ta tức giận trừng hắn
“sao” hắn khinh ngạc nhìn ta, trong thấy sắc mặt âm trầm của ta ta run sợ, tay chân luông cuống lập cập nhưng vẫn cố bình bình nói chuyện với ta “ngươi cho rằng ngươi là ai, chỉ là một con người, được chủ nhân cao cao tại thượng của ta để mắt đã là may phước tám đời của ngươi rồi còn bầy đặt làm ra vẻ”
“ta bảo ngươi cút” đừng khiến lòng từ bị của ta lãng phí, nếu không ta không tự chủ được chém đầu hắn tại chỗ “ngươi không cút”
“hừ.
31 Chuyện hai tộc khuyển yêu trở mặt nhau đang được lan truyền mau chống khắp chốn yêu quái, mà nguyên do là một cô gái loài người, khiến tất cả yêu quái xôn xao không biết con người đó là kẻ như thế nào mà có thể khiến hai tộc trước giờ luôn giao hảo tốt đẹp mà đối đầu như vậy
Ta nằm nhàn nhạ vừa uống chén canh thuốc nóng hổi vừa nghe sự tình trải qua một tuần mà buồn cười, cái gì mà do ta nên mới xảy ra chiến tranh, thực chất trước giờ cả hai bên vốn không ưa gì nhau nhưng phải cố giữ hòa khí bởi họ biết nếu họ xảy ra bất cứ trận chiến nào thì kẻ địch có cơ hội chen vào song kẻ địch đó đã bị tiêu diệt nên chỉ cần một lí do tùy tiện để làm mồi dẫn cho chiến tranh và kẻ nằm không cũng trúng đạn như ta bị dính đạn
Vốn lúc gặp Hitsugaya ta không định làm căng như vậy, chẳng biết thế nào lòng cứ nóng như lửa đốt, ta không thể nào ngăn được cảm xúc của mình và thế là cứ bùng phát, trước giờ nói về việc kiềm chế cảm xúc ta làm rất tốt nhưng quả thật lần này ta không thể nào ngăn được cơn tức trong người
Ta thở dài, mắt tự dưng không thể mở lên nổi đành phải nằm nhắm mắt ngủ
Bóng đen mau chóng bao trùm khắp nơi, ta đứng một mình giữa không gian trống rỗng đen tối, trong đầu ta liền nghĩ đến tên ngôi sao mặt người kia, khi ta ngủ quên ở dòng sông nước mắt của phác tiên ông, nó đã từng xuất hiện, rồi hơn 1 năm trước nó cũng xuất hiện trước mặt ta với cách thức y vậy
“là ngươi đúng không ?” ta hồi hộp hỏi, khí tức xung quanh khác hẳn lúc trước, nó có phần lạnh lẽo, âm trầm
“không, là ta”
Giọng của kẻ đó trầm đến nói không còn gì trầm hơn, lạnh đến thấu xương, ta lo lắng thầm cầu nguyện cho chính bản thân, không phải mình đã đụng phải phần tử nguy hiểm nào nữa chứ nhưng ta nhớ từ khi xuyên đến đây ta không hề đụng chạm phách lỗi đến mấy cái tên yêu quái mạnh hơn ta được chỉ trừ tên Sesshomaru và Hitsugaya thôi, còn tên nào nữa ta không nhớ nữa sao
“ngươi là ai ?” giờ chưa biết là thù hay bạn, cứ bình tĩnh trước đã
Hắn từ sâu trong bóng tối bước đến, ta không thể nhìn thấy dung nhan của hắn, cứ như hắn cô tình giấu mặt để ta không thể nhớ đến hắn, nhưng ta vẫn nhớ rõ ánh mắt hắn, màu đen vô hồn, nếu ai đó vô tình nhìn vào đôi mắt sẽ có thể bị chính đôi mắt hắn hấp dẫn xoáy sâu vào trong đấy
“Huyền, đó là tên ta”
“vậy Huyền, vì sao ngươi đem ta đến đây, tìm ta có chuyện gì?”
Hắn im lặn một hồi lâu, ta cứ ngỡ hắn không nghe ta hỏi định hỏi lại thì hắn nói “thời gian của ngươi sắp cạn kiệt, không phải sắp mà là gần như cạn, nếu như trong vòng một tháng ngươi cứ cố chấp khư khư ở đây, ta đảm bảo ngươi đừng nói đến đầu thai, ngay cả ngươi muốn thành ma lang thang ở dương gian cũng đừng mơ tưởng đến”
Ta gần như không thể thở nổi khi nghe hắn nói, không thể ngờ hắn biết mình cố chấp không muốn trở về hiện đại, từ khi sức khỏe ta bị giảm sút gần như mục rửa ta đã hiểu đượcthời hạn đã đến, kiếp trước của cơ thể này đã được sinh ra
Nhưng ta đi ta sẽ không thể bên cạnh Sesshomaru, không thể mỗi ngày được nhìn thấy hắn tập luyện mỗi sáng, mỗi trưa được nằm dưới bóng cây cạnh hắn, hay mỗi tối được ngôi cùng hắn nhâm nhi từng ngụm rượu hoa anh đào tươi mát
Ta luyến tiếc rất nhiều, rất nhiều, ta sợ ta rời đi, hắn sẽ quên ta, ta sợ ta rời đi hắn sẽ lại cô đơn một mình
Ta thừa hiểu việc có tình cảm với hắn là một điều cấm kỵ nhưng người ta chả phải thường nói càng cấm người ta lại càng làm, ta trong đầu tuyệt đối không dược phát sinh bất cứ tình cảm nam nữ nào với hắn cuối cùng thì sao, ta vẫn cố chấp đâm đầu vào
Ta nghe khi ta được trở về hiện đại, ta sẽ lại được trở lại trong chính thân thể của ta lúc trước nhưng đó chính là hiện thực, ta rất khó khăn lựa chọn, ta ở đây thời gian sẽ ngưng tụ, ở hiện thực sẽ chậm rất nhiều so với ở đây, ta cũng đã hỏi kĩ ngôi sao kia, một năm ở đây sẽ bằng một giờ ở hiện thực nên ta mới cố chấp ở đây nếu không ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp hắn
“ta biết ngươi muốn ở lại đây, ngươi muốn ở bên cạnh tên yêu quái đó,, nhưng ngươi phải nghĩ đến gia đình ngươi, khi khi đến thời hạn ngươi vẫn cố chấp ở lại thì người cũng đừng nhĩ đến có thể trở về vậy ngươi có nghĩ đến cha mẹ ngươi sẽ lo lắng cho ngươi thế nào không?”
“không phải kinh hồn của cơ thể này đang sống trong thân thể ta sao ?”
Hắn hừ một tiếng không hài lòng, nhìn ta với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ “nó khác ngươi, nó vốn dĩ đã chết còn ngươi thì là sống sờ sờ, ngươi nghĩ một linh hồn đã chết sau có thể sống lâu dài bên trong cơ thể của linh hồn còn sống chứ”
“vậy nó… sao rồi” ta hồi hộp, đừng nói với ta nó sống được mấy ngày liền thăng thiên nữa nha
“nó giống ngươi, đang rất suy yếu may thay cơ thể vẫn bình thường”
Ta biết ta hiện giờ rất bất hiếu, cha mẹ nuôi bao nhiêu năm mà bây giờ lại vì người đàn ông mà lại đi rời xa họ nhưng ta cũng đã ở cạnh hắn đã mấy chục năm đâu phải ngắn, ta chọn cha mẹ ta sẽ vĩnh viễn không thấy hắn, lãng phí mấy chục năm ở đây, nhưng ta chọn hắn ta lại trở thành người không biết ơn công ơn sinh dưỡng của họ vả lại trở về hiện đại thì thế nào
Ta ở đây đã hơn 50 năm, có trở về thì sẽ tiếp tục công việc học tập nhưng đừng quên ta ở cô đại đã hơn 50 năm rồi, sách vở trong đầu ta đã bay từ lâu vả lại khi trở về sợ ngay cả đứa bạn học mình còn không nhớ nổi mặt nổi tên nếu vô tình đứa nào mình gọi mình, ta quay lại hỏi ngược nó là ai chả phải sẽ sinh thêm một số tình huống phiền toái xấu hổ sao, thêm vào đó ta đã quen thuộc cuộc sống ở cổ đại, quay lại hiện đại ta sẽ cần thêm một chút thời gian thích nghi.
32 Chuyện hai tộc khuyển yêu trở mặt nhau đang được lan truyền mau chống khắp chốn yêu quái, mà nguyên do là một cô gái loài người, khiến tất cả yêu quái xôn xao không biết con người đó là kẻ như thế nào mà có thể khiến hai tộc trước giờ luôn giao hảo tốt đẹp mà đối đầu như vậy
Ta nằm nhàn nhạ vừa uống chén canh thuốc nóng hổi vừa nghe sự tình trải qua một tuần mà buồn cười, cái gì mà do ta nên mới xảy ra chiến tranh, thực chất trước giờ cả hai bên vốn không ưa gì nhau nhưng phải cố giữ hòa khí bởi họ biết nếu họ xảy ra bất cứ trận chiến nào thì kẻ địch có cơ hội chen vào song kẻ địch đó đã bị tiêu diệt nên chỉ cần một lí do tùy tiện để làm mồi dẫn cho chiến tranh và kẻ nằm không cũng trúng đạn như ta bị dính đạn
Vốn lúc gặp Hitsugaya ta không định làm căng như vậy, chẳng biết thế nào lòng cứ nóng như lửa đốt, ta không thể nào ngăn được cảm xúc của mình và thế là cứ bùng phát, trước giờ nói về việc kiềm chế cảm xúc ta làm rất tốt nhưng quả thật lần này ta không thể nào ngăn được cơn tức trong người
Ta thở dài, mắt tự dưng không thể mở lên nổi đành phải nằm nhắm mắt ngủ
Bóng đen mau chóng bao trùm khắp nơi, ta đứng một mình giữa không gian trống rỗng đen tối, trong đầu ta liền nghĩ đến tên ngôi sao mặt người kia, khi ta ngủ quên ở dòng sông nước mắt của phác tiên ông, nó đã từng xuất hiện, rồi hơn 1 năm trước nó cũng xuất hiện trước mặt ta với cách thức y vậy
“là ngươi đúng không ?” ta hồi hộp hỏi, khí tức xung quanh khác hẳn lúc trước, nó có phần lạnh lẽo, âm trầm
“không, là ta”
Giọng của kẻ đó trầm đến nói không còn gì trầm hơn, lạnh đến thấu xương, ta lo lắng thầm cầu nguyện cho chính bản thân, không phải mình đã đụng phải phần tử nguy hiểm nào nữa chứ nhưng ta nhớ từ khi xuyên đến đây ta không hề đụng chạm phách lỗi đến mấy cái tên yêu quái mạnh hơn ta được chỉ trừ tên Sesshomaru và Hitsugaya thôi, còn tên nào nữa ta không nhớ nữa sao
“ngươi là ai ?” giờ chưa biết là thù hay bạn, cứ bình tĩnh trước đã
Hắn từ sâu trong bóng tối bước đến, ta không thể nhìn thấy dung nhan của hắn, cứ như hắn cô tình giấu mặt để ta không thể nhớ đến hắn, nhưng ta vẫn nhớ rõ ánh mắt hắn, màu đen vô hồn, nếu ai đó vô tình nhìn vào đôi mắt sẽ có thể bị chính đôi mắt hắn hấp dẫn xoáy sâu vào trong đấy
“Huyền, đó là tên ta”
“vậy Huyền, vì sao ngươi đem ta đến đây, tìm ta có chuyện gì?”
Hắn im lặn một hồi lâu, ta cứ ngỡ hắn không nghe ta hỏi định hỏi lại thì hắn nói “thời gian của ngươi sắp cạn kiệt, không phải sắp mà là gần như cạn, nếu như trong vòng một tháng ngươi cứ cố chấp khư khư ở đây, ta đảm bảo ngươi đừng nói đến đầu thai, ngay cả ngươi muốn thành ma lang thang ở dương gian cũng đừng mơ tưởng đến”
Ta gần như không thể thở nổi khi nghe hắn nói, không thể ngờ hắn biết mình cố chấp không muốn trở về hiện đại, từ khi sức khỏe ta bị giảm sút gần như mục rửa ta đã hiểu đượcthời hạn đã đến, kiếp trước của cơ thể này đã được sinh ra
Nhưng ta đi ta sẽ không thể bên cạnh Sesshomaru, không thể mỗi ngày được nhìn thấy hắn tập luyện mỗi sáng, mỗi trưa được nằm dưới bóng cây cạnh hắn, hay mỗi tối được ngôi cùng hắn nhâm nhi từng ngụm rượu hoa anh đào tươi mát
Ta luyến tiếc rất nhiều, rất nhiều, ta sợ ta rời đi, hắn sẽ quên ta, ta sợ ta rời đi hắn sẽ lại cô đơn một mình
Ta thừa hiểu việc có tình cảm với hắn là một điều cấm kỵ nhưng người ta chả phải thường nói càng cấm người ta lại càng làm, ta trong đầu tuyệt đối không dược phát sinh bất cứ tình cảm nam nữ nào với hắn cuối cùng thì sao, ta vẫn cố chấp đâm đầu vào
Ta nghe khi ta được trở về hiện đại, ta sẽ lại được trở lại trong chính thân thể của ta lúc trước nhưng đó chính là hiện thực, ta rất khó khăn lựa chọn, ta ở đây thời gian sẽ ngưng tụ, ở hiện thực sẽ chậm rất nhiều so với ở đây, ta cũng đã hỏi kĩ ngôi sao kia, một năm ở đây sẽ bằng một giờ ở hiện thực nên ta mới cố chấp ở đây nếu không ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp hắn
“ta biết ngươi muốn ở lại đây, ngươi muốn ở bên cạnh tên yêu quái đó,, nhưng ngươi phải nghĩ đến gia đình ngươi, khi khi đến thời hạn ngươi vẫn cố chấp ở lại thì người cũng đừng nhĩ đến có thể trở về vậy ngươi có nghĩ đến cha mẹ ngươi sẽ lo lắng cho ngươi thế nào không?”
“không phải kinh hồn của cơ thể này đang sống trong thân thể ta sao ?”
Hắn hừ một tiếng không hài lòng, nhìn ta với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ “nó khác ngươi, nó vốn dĩ đã chết còn ngươi thì là sống sờ sờ, ngươi nghĩ một linh hồn đã chết sau có thể sống lâu dài bên trong cơ thể của linh hồn còn sống chứ”
“vậy nó… sao rồi” ta hồi hộp, đừng nói với ta nó sống được mấy ngày liền thăng thiên nữa nha
“nó giống ngươi, đang rất suy yếu may thay cơ thể vẫn bình thường”
Ta biết ta hiện giờ rất bất hiếu, cha mẹ nuôi bao nhiêu năm mà bây giờ lại vì người đàn ông mà lại đi rời xa họ nhưng ta cũng đã ở cạnh hắn đã mấy chục năm đâu phải ngắn, ta chọn cha mẹ ta sẽ vĩnh viễn không thấy hắn, lãng phí mấy chục năm ở đây, nhưng ta chọn hắn ta lại trở thành người không biết ơn công ơn sinh dưỡng của họ vả lại trở về hiện đại thì thế nào
Ta ở đây đã hơn 50 năm, có trở về thì sẽ tiếp tục công việc học tập nhưng đừng quên ta ở cô đại đã hơn 50 năm rồi, sách vở trong đầu ta đã bay từ lâu vả lại khi trở về sợ ngay cả đứa bạn học mình còn không nhớ nổi mặt nổi tên nếu vô tình đứa nào mình gọi mình, ta quay lại hỏi ngược nó là ai chả phải sẽ sinh thêm một số tình huống phiền toái xấu hổ sao, thêm vào đó ta đã quen thuộc cuộc sống ở cổ đại, quay lại hiện đại ta sẽ cần thêm một chút thời gian thích nghi.
33 Kể từ ngày sự cố trên giường của ta và Sesshomaru, ta lúc nào gặp hắn cũng tránh né toàn diện, ta tránh hắn thứ 1 là xấu hổ không dám gặp hắn thứ hai là ta sắp đến thời gian rời đi, gặp hắn nhiều đau càng sâu
Ta biết hắn cũng phát hiện ta có ý tránh hắn những hắn vẫn cố tình không để ý vì hắn biết ta cần thời gian chấp nhận
Vào thời gian hắn rời khỏi thành đi đến nơi khai chiến giữa hai dòng tộc khuyển yêu, ta vì sức khỏe nên không thể theo hắn cùng cha mẹ hắn chinh chiến đành phải đứng ở cổng thành tiễn mọi người, ta đưa Sơ nha cho Sesshomaru.
34 Kể từ ngày sự cố trên giường của ta và Sesshomaru, ta lúc nào gặp hắn cũng tránh né toàn diện, ta tránh hắn thứ 1 là xấu hổ không dám gặp hắn thứ hai là ta sắp đến thời gian rời đi, gặp hắn nhiều đau càng sâu
Ta biết hắn cũng phát hiện ta có ý tránh hắn những hắn vẫn cố tình không để ý vì hắn biết ta cần thời gian chấp nhận
Vào thời gian hắn rời khỏi thành đi đến nơi khai chiến giữa hai dòng tộc khuyển yêu, ta vì sức khỏe nên không thể theo hắn cùng cha mẹ hắn chinh chiến đành phải đứng ở cổng thành tiễn mọi người, ta đưa Sơ nha cho Sesshomaru.
35 Ta mở mắt đã thấy mình nằm trong bệnh viện, đã thế hình như mắt ta có vấn đề gì đó với ánh sáng thì phải, cứ muốn mở mắt nhìn xung quanh thì chỉ vừa hé thôi đã đau đến mức ta chỉ có thể bủng rủn chân tay
Rồi ta lại chợt nhớ, đây là đâu, bệnh viện nào, ta là ai, tại sao lạ ở đây, đầu ta trống rỗng những câu hỏi cứ lòng vòng bên trong đầu càng làm ta sợ hãi
Ngồi bật dậy muốn chạy khỏi nơi đây, cây kim ống chuyền dẫn nước biển vướng lại khiến ta đau dữ dội, ta mò tay rút kim khỏi cánh tay ta ra, lò mò xuống giường rời khỏi đây vậy mà chỉ mới bước được vài bước, tim ta đau dữ dội, đừng nói rằng ta có tiền sử bị bệnh tim đấy nhé
Tiếng cửa mở ra, ta cố hết sức mở mắt nhìn họ nhưng không được, nhanh chóng ta được hai cô y tá dũng mãnh đỡ lên giường, còn bác sĩ thì khám cho ta, đợi một lèo vèo các tình hình các bài ca hỏi thăm sức khỏe cháu thế nào, cơ thể ra sau, có gì khó chịu không khiến ta cũng nhức đầu nhưng vì lo lắng cho tình hình hiện tại, ta cắn răng chịu đựng sự lải nhải của bác sĩ trả lời tất cả các câu hỏi ông ta đưa ra
Một lát sau, tiếng cửa lại mở, nghe tiếng có vẻ khoảng hai ba người bên trong phòng, người thân của ta chăng?
“tình hình con bé sao rồi bác sĩ”
Giọng nói lo lắng của vị phu nhân làm ta ấm áp, lòng ta mong chờ đây có phải mà người nhà ta không, ngay lập tức ta lại phủ nhận, ta không rõ vì sao nhưng ta chắc chắn người này không phải gia đình ta, lòng ta lập tức cảnh giác
“không có vần gì nghiêm trọng nhưng tai nạn đã làm mắt của cô ấy bị vấn đề, có lẽ sẽ không thể nhìn những ánh sáng có cường độ cao, và do chấn động nặng về não nên có thể cô ấy tạm thời mất trí nhớ”
Ta không rõ cảm xúc của mọi người, chỉ biết là họ đang lo lắng cho ta, đôi mắt ta đang rất đau đớn, không thể mở ra để nhìn mọi người trong phòng, ta thấy mình sao mà vô dụng quá, muốn nhìn thấy người đem mình vào bệnh viện mà còn không thể thì làm gì bây giờ được nữa chứ
Bác sĩ rời đi, ba người kia thì ở lại chăm sóc ta, vị phu nhân ngồi cạnh ta trên giường, cầm lấy bàn tay ta dịu dàng xoa nắn
“cảm ơn cháu đã cứu con bác, nếu không thật sự con gái bác có lẽ bây giờ sẽ nằm trên giường bệnh chứ không phải cháu”
Hả? cái giề cơ? Ta cứu người nên mới nằm đây sao? Sao ta nhân từ cao thượng thế nhỉ?
“bác…kẻ mọi chuyện cho cháu nghe được không?”
Và mọi chuyện là như thế này, con gái bác tên là Kagome, trên đường đi học về cô ấy bị tên cướp giật lấy xe đạp để tẩu thoát khỏi cảnh sát, Kagome không muốn mất chiếc xe đạp nên lao theo tên cướp đòi lại chiếc xe và thế là do đắm đuối đuổi tên kia nên cô nàng không hề để ý đến chiếc xe tải đang lao đến và ta từ đâu lao đến như anh hùng cứu thế chạy đến ôm cô nàng né tránh chiếc xe tải
Trên đời này có câu tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, trời xui đất khiến thế nào tránh được chiếc xe tải tới lượt xe taxi đâm trúng vào ta, và ta lãnh đòn và nhờ cái đệm thịt là ta nên Kagome phần nào giảm được phần va chạm, chỉ bị xây xát và chấn động một chút còn ta thì thì mất trí nhớ lần xém mất con mắt này
Nên để tỏ lòng biết ơn, họ dã trả tiền thuốc men và đứng ra bảo lãnh ta rời bệnh viện trở về nhà họ ở tạm cho đến khi nhớ được mọi chuyện
Ta ban đầu có chút khó khăn để thích ứng mọi chuyện, từ mỗi ngày sống trong bóng tối, đã thế mắt mỗi ngày phải đắp thuốc cho mắt mau lành khỏi, ta không hiểu sao phải làm vậy, ta nhớ họ nói mắt ta vĩnh viễn không thể nào khỏi thế mà vẫn bắt ta mỗi ngày đắp thuốc
Dưới sự khiên trì của bác chủ nhà và Kagome, ta đành chấp nhận mỗi ngày được Kagome đắp thuốc cho ta
Sau một tuần ở cùng mọi người ta cũng phần nào biết được tình tình và hoàn cảnh của mọi người như mẹ của Kagome là một người dịu dàng vui tình, dì là một người biết đối nhân xử thế, một người mẹ mạnh mẽ trụ vững gia đình dù không có cha của Kagome, ta nghe dì kẻ ba của Kagome chết do tai nạn giao thông lúc kagome 6 tuổi và vừa lúc mang thai Souta, em trai Kagome, lúc ấy ta thầm bội phục dì ấy, một người mẹ đơn thân có thể mạnh mẻ chăm sóc cô con gái nhỏ tuổi cùng vởi đứa con chưa chào đời, còn phải chăm sóc người cha chồng già yếu dù khó khăn đến mấy, trên bà vẫn giữ dáng vẻ vui tươi mạnh mẽ
Souta, ta không rõ tên nhóc này mấy, đơn giản biết biết là một tên nhóc này khá ngoan ngoãn và hiểu chuyện thế thôi
Kagome thì khỏi bàn, một cô nàng có sứ
c sống quanh năm, không giống sự dịu dàng của dì, cô có dáng vẻ hoạt bát vui tươi, quả là thiếu nữ tuổi 14, ngày nào cũng tràn năng lượng
Còn ông nội Kagome ? hờ đừng trách ta quá vô tâm, ngoài cảm nhận ông là một lão ngoan đồng và cũng là chủ của ngôi đền thờ Higurashi thì ngoài ra chả cảm nhận gì hết
Kagome hiện tại đang là học sinh lớp 8, cô đang bận rộn phụ dì làm đồ ăn sáng cùng cơm hộp cho mình, ta thì ngồi yên trên ghế sopha cho Souta thay thuốc, mùi thuốc ban đầu khiến ta chán ghét nhưng dần cũng quen, cũng thích ứng được mùi của nó
Khi biết mắt ta không thể thấy được các ánh sáng kích thích làm ta rất buồn rầu nhưng dần cũng không có gì không thích ứng được, ban ngày thì chỉ có ở lỳ trong phòng của Kagome, ban đêm thì ta có tháo băng thuốc trên mắt cùng Kagome và Shota đi dạo hoặc lễ hội quanh vùng tuy nhiên ta cũng phải đeo kính mát để mắt không bị ánh đèn chíu vào
Ra đường người khác điều nhìn ta bằng ánh mắt kì dị lúc khiến ta có chút không quen mà dần dần thấy cũng bình thường
Tuy nhiên cuộc sống thảnh thơi cũng phải trở nên nhàm chán, ta tự nhiên muốn học kiếm thuật nên xin với dì và ông nội cho đi học kiếm đạo, ban đầu mọi người trong nhà rất lo lắng cho ta, bởi vì ta không nhìn thấy thì sao có thể luyện kiếm
Dần dần ta thuyết phục được họ ta không muốn ngồi lì trong nhà mãi và muốn học chút gì đó
Với thân phận đặc thù hiện tại của ta muốn vào trường khá khó với lại nghe dì nói ta cũng đã 20 tuổi, muốn làm việc thì phải có giấy tờ tùy thân, muốn đi học phải có kiến thức cùng bằng cấp, ta không có gì ta, a… số ta sao khổ thế này.
36 Ta mở mắt đã thấy mình nằm trong bệnh viện, đã thế hình như mắt ta có vấn đề gì đó với ánh sáng thì phải, cứ muốn mở mắt nhìn xung quanh thì chỉ vừa hé thôi đã đau đến mức ta chỉ có thể bủng rủn chân tay
Rồi ta lại chợt nhớ, đây là đâu, bệnh viện nào, ta là ai, tại sao lạ ở đây, đầu ta trống rỗng những câu hỏi cứ lòng vòng bên trong đầu càng làm ta sợ hãi
Ngồi bật dậy muốn chạy khỏi nơi đây, cây kim ống chuyền dẫn nước biển vướng lại khiến ta đau dữ dội, ta mò tay rút kim khỏi cánh tay ta ra, lò mò xuống giường rời khỏi đây vậy mà chỉ mới bước được vài bước, tim ta đau dữ dội, đừng nói rằng ta có tiền sử bị bệnh tim đấy nhé
Tiếng cửa mở ra, ta cố hết sức mở mắt nhìn họ nhưng không được, nhanh chóng ta được hai cô y tá dũng mãnh đỡ lên giường, còn bác sĩ thì khám cho ta, đợi một lèo vèo các tình hình các bài ca hỏi thăm sức khỏe cháu thế nào, cơ thể ra sau, có gì khó chịu không khiến ta cũng nhức đầu nhưng vì lo lắng cho tình hình hiện tại, ta cắn răng chịu đựng sự lải nhải của bác sĩ trả lời tất cả các câu hỏi ông ta đưa ra
Một lát sau, tiếng cửa lại mở, nghe tiếng có vẻ khoảng hai ba người bên trong phòng, người thân của ta chăng?
“tình hình con bé sao rồi bác sĩ”
Giọng nói lo lắng của vị phu nhân làm ta ấm áp, lòng ta mong chờ đây có phải mà người nhà ta không, ngay lập tức ta lại phủ nhận, ta không rõ vì sao nhưng ta chắc chắn người này không phải gia đình ta, lòng ta lập tức cảnh giác
“không có vần gì nghiêm trọng nhưng tai nạn đã làm mắt của cô ấy bị vấn đề, có lẽ sẽ không thể nhìn những ánh sáng có cường độ cao, và do chấn động nặng về não nên có thể cô ấy tạm thời mất trí nhớ”
Ta không rõ cảm xúc của mọi người, chỉ biết là họ đang lo lắng cho ta, đôi mắt ta đang rất đau đớn, không thể mở ra để nhìn mọi người trong phòng, ta thấy mình sao mà vô dụng quá, muốn nhìn thấy người đem mình vào bệnh viện mà còn không thể thì làm gì bây giờ được nữa chứ
Bác sĩ rời đi, ba người kia thì ở lại chăm sóc ta, vị phu nhân ngồi cạnh ta trên giường, cầm lấy bàn tay ta dịu dàng xoa nắn
“cảm ơn cháu đã cứu con bác, nếu không thật sự con gái bác có lẽ bây giờ sẽ nằm trên giường bệnh chứ không phải cháu”
Hả? cái giề cơ? Ta cứu người nên mới nằm đây sao? Sao ta nhân từ cao thượng thế nhỉ?
“bác…kẻ mọi chuyện cho cháu nghe được không?”
Và mọi chuyện là như thế này, con gái bác tên là Kagome, trên đường đi học về cô ấy bị tên cướp giật lấy xe đạp để tẩu thoát khỏi cảnh sát, Kagome không muốn mất chiếc xe đạp nên lao theo tên cướp đòi lại chiếc xe và thế là do đắm đuối đuổi tên kia nên cô nàng không hề để ý đến chiếc xe tải đang lao đến và ta từ đâu lao đến như anh hùng cứu thế chạy đến ôm cô nàng né tránh chiếc xe tải
Trên đời này có câu tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, trời xui đất khiến thế nào tránh được chiếc xe tải tới lượt xe taxi đâm trúng vào ta, và ta lãnh đòn và nhờ cái đệm thịt là ta nên Kagome phần nào giảm được phần va chạm, chỉ bị xây xát và chấn động một chút còn ta thì thì mất trí nhớ lần xém mất con mắt này
Nên để tỏ lòng biết ơn, họ dã trả tiền thuốc men và đứng ra bảo lãnh ta rời bệnh viện trở về nhà họ ở tạm cho đến khi nhớ được mọi chuyện
Ta ban đầu có chút khó khăn để thích ứng mọi chuyện, từ mỗi ngày sống trong bóng tối, đã thế mắt mỗi ngày phải đắp thuốc cho mắt mau lành khỏi, ta không hiểu sao phải làm vậy, ta nhớ họ nói mắt ta vĩnh viễn không thể nào khỏi thế mà vẫn bắt ta mỗi ngày đắp thuốc
Dưới sự khiên trì của bác chủ nhà và Kagome, ta đành chấp nhận mỗi ngày được Kagome đắp thuốc cho ta
Sau một tuần ở cùng mọi người ta cũng phần nào biết được tình tình và hoàn cảnh của mọi người như mẹ của Kagome là một người dịu dàng vui tình, dì là một người biết đối nhân xử thế, một người mẹ mạnh mẽ trụ vững gia đình dù không có cha của Kagome, ta nghe dì kẻ ba của Kagome chết do tai nạn giao thông lúc kagome 6 tuổi và vừa lúc mang thai Souta, em trai Kagome, lúc ấy ta thầm bội phục dì ấy, một người mẹ đơn thân có thể mạnh mẻ chăm sóc cô con gái nhỏ tuổi cùng vởi đứa con chưa chào đời, còn phải chăm sóc người cha chồng già yếu dù khó khăn đến mấy, trên bà vẫn giữ dáng vẻ vui tươi mạnh mẽ
Souta, ta không rõ tên nhóc này mấy, đơn giản biết biết là một tên nhóc này khá ngoan ngoãn và hiểu chuyện thế thôi
Kagome thì khỏi bàn, một cô nàng có sứ
c sống quanh năm, không giống sự dịu dàng của dì, cô có dáng vẻ hoạt bát vui tươi, quả là thiếu nữ tuổi 14, ngày nào cũng tràn năng lượng
Còn ông nội Kagome ? hờ đừng trách ta quá vô tâm, ngoài cảm nhận ông là một lão ngoan đồng và cũng là chủ của ngôi đền thờ Higurashi thì ngoài ra chả cảm nhận gì hết
Kagome hiện tại đang là học sinh lớp 8, cô đang bận rộn phụ dì làm đồ ăn sáng cùng cơm hộp cho mình, ta thì ngồi yên trên ghế sopha cho Souta thay thuốc, mùi thuốc ban đầu khiến ta chán ghét nhưng dần cũng quen, cũng thích ứng được mùi của nó
Khi biết mắt ta không thể thấy được các ánh sáng kích thích làm ta rất buồn rầu nhưng dần cũng không có gì không thích ứng được, ban ngày thì chỉ có ở lỳ trong phòng của Kagome, ban đêm thì ta có tháo băng thuốc trên mắt cùng Kagome và Shota đi dạo hoặc lễ hội quanh vùng tuy nhiên ta cũng phải đeo kính mát để mắt không bị ánh đèn chíu vào
Ra đường người khác điều nhìn ta bằng ánh mắt kì dị lúc khiến ta có chút không quen mà dần dần thấy cũng bình thường
Tuy nhiên cuộc sống thảnh thơi cũng phải trở nên nhàm chán, ta tự nhiên muốn học kiếm thuật nên xin với dì và ông nội cho đi học kiếm đạo, ban đầu mọi người trong nhà rất lo lắng cho ta, bởi vì ta không nhìn thấy thì sao có thể luyện kiếm
Dần dần ta thuyết phục được họ ta không muốn ngồi lì trong nhà mãi và muốn học chút gì đó
Với thân phận đặc thù hiện tại của ta muốn vào trường khá khó với lại nghe dì nói ta cũng đã 20 tuổi, muốn làm việc thì phải có giấy tờ tùy thân, muốn đi học phải có kiến thức cùng bằng cấp, ta không có gì ta, a… số ta sao khổ thế này.
37 “kagome… xong chưa coi chừng trễ” ta đang chuẩn bị cơm trưa cho kagome, thời gian thấm thoát đưa thoi, ta cũng đã ở nhà của Kagome một năm rồi, dần ta sinh hoạt cũng không còn bất tiện như trước, ta có thể tự nấu ăn, đi lại, có thể tự đi đến lớp kiếm đạo hay đôi khi đi đến trường Kagome khi cô nàng bỏ quên tập ở nhà
Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Kagome, ta ngồi yên tĩnh trên giường cô nàng làm cho cô một chiếc vòng tay màu xanh ngọc, ta đi cùng dì đền tiệm chuyên làm trang sức handmade, lựa một lâu dì gợi ý cho ta làm một cái vòng cầu bình an, ta đồng ý liền chọn vài viên đá đã được tạo hình, mua vài dụng cụ cần thiết rồi trở về nhà, bắt tay làm quà sinh nhật cho Kagome
Vào ngay tối trước ngày sinh nhật của cô, ta đem chiếc vòng tặng cho Kagome, chỉ có ban đêm ta mới có thể tháo băng thuốc trên mắt, nhìn chiếc vòng không có gì bất ổn mới dám đem tăng cho Kagome
Cô nàng nhận lấy và hân hoan đeo vào cổ tay của mỉnh.
38 “kagome… xong chưa coi chừng trễ” ta đang chuẩn bị cơm trưa cho kagome, thời gian thấm thoát đưa thoi, ta cũng đã ở nhà của Kagome một năm rồi, dần ta sinh hoạt cũng không còn bất tiện như trước, ta có thể tự nấu ăn, đi lại, có thể tự đi đến lớp kiếm đạo hay đôi khi đi đến trường Kagome khi cô nàng bỏ quên tập ở nhà
Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Kagome, ta ngồi yên tĩnh trên giường cô nàng làm cho cô một chiếc vòng tay màu xanh ngọc, ta đi cùng dì đền tiệm chuyên làm trang sức handmade, lựa một lâu dì gợi ý cho ta làm một cái vòng cầu bình an, ta đồng ý liền chọn vài viên đá đã được tạo hình, mua vài dụng cụ cần thiết rồi trở về nhà, bắt tay làm quà sinh nhật cho Kagome
Vào ngay tối trước ngày sinh nhật của cô, ta đem chiếc vòng tặng cho Kagome, chỉ có ban đêm ta mới có thể tháo băng thuốc trên mắt, nhìn chiếc vòng không có gì bất ổn mới dám đem tăng cho Kagome
Cô nàng nhận lấy và hân hoan đeo vào cổ tay của mỉnh.
39 Đến đêm ta lén rời khỏi nhà, tìm đến nơi hoang vắng để tập luyện, đã một năm rồi ta chưa dùng đến nó với lại mắt ta cũng có vấn đề về ánh sáng, cần thích ứng với nó nếu là ban đêm không sao nhưng ban ngày thì lại là chuyện khác
Ta nắm chặt lấy Hắc Phong...
40 Đến đêm ta lén rời khỏi nhà, tìm đến nơi hoang vắng để tập luyện, đã một năm rồi ta chưa dùng đến nó với lại mắt ta cũng có vấn đề về ánh sáng, cần thích ứng với nó nếu là ban đêm không sao nhưng ban ngày thì lại là chuyện khác
Ta nắm chặt lấy Hắc Phong...
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 47