21 “ Muốn cùng đi không?” Thanh Gia một tay cầm kiếm, một tay dắt Lan Tự, đạo phục màu trắng phiêu dật trong gió, ngẩng đầu nhìn lên nói một câu như vậy.
22 Tiểu ma nữ không có cái gì gọi là nguyên hình, biến thành tiểu linh hồ chỉ là dùng huyễn thuật mà thôi… Trình Tử Xuyên rất rõ ràng chuyện này, nhưng là hắn muốn trêu chọc nàng một chút.
23 Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, không nghĩ đến việc Trình Tử Xuyên sẽ vì nàng mà ra mặt, nhất thời sửng sốt.
Trình Diệu cũng hết sức kinh ngạc nhìn chưởng môn: “ Thanh Gia tiểu sư thúc làm sao có thể có dạng bằng hữu này?” Hắn siết chặt tay, tức giận nói, “ Chưởng môn, người này có tâm bất chính, giết lão tổ Trình gia ta, có thâm cừu đại hận với Trình gia, chưởng môn chớ bị tiểu nhân lừa gạt!”
Người biết chuyện năm đó Trình gia đoạt căn cốt của Trình Tử Xuyên vốn đã ít, biết chuyện căn cốt đó đều đổ vào người Trình Diệu lại càng ít, hiện tại ngoài vài người có địa vị cao ở Trình gia biết chuyện, tất cả đều rất cảm kích Huyền Dự chân nhân.
24 Trong nơi tối tăm không thấy điểm cuối kia chợt hiện ra một cánh cửa, chậm rãi xoay tròn, bên tai như có tiên nhạc vang vọng làm người ta nghĩ đến những viễn cảnh thần tiên, chăm chú nhìn lại mới phát hiện ra tất thảy đều là ảo giác.
25 Mặt đất khô cằn, bầu trời giăng đầy mây đen, mưa lớn dội xuống ngọn lửa bất diệt, tiếng kêu khóc, tiếng chửi rủa, tiếng kêu thảm thiết vang lên như một tấm lưới bao phủ thiên địa.
26 Tia xúc động kia tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Tiểu ma nữ tuy trong lòng mềm mại nhưng ngoài miệng hết sức cứng rắn: “ Phảikhông, đáng tiếc không có một ngày như vậy.
27 Lâu Nguyệt Đồng biến thành tiểu linh hồ sau khi rời khỏi tầm mắt của Trình Tử Xuyên liền giảm tốc độ.
Lúc này, nàng nhớ lại giấc mộng khi đang đi trong Thông Thiên Lộ, trong mộng, nàng nhìn thấy bản thân đã phá được phong ấn, khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nhìn thấy trời đất như đang trong ngày tận thế, nhìn thấy nàng và Trình Tử Xuyên… ái muội và đối địch.
28 Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy lập tức lạnh mặt.
“ Ngươi mà còn nói hươu nói vượn ta sẽ đem ngươi cắt thành mười đoạn ném vào thùng rác. ”
A Nguyên im lặng, thầm nghĩ: “ Làm còn không cho nói, sĩ diện không hiểu chuyện,không có đức hạnh giống hệt trước kia!”
Trình Tử Xuyên đương nhiên không nghe được họ nói chuyện với nhau, nhìn sắc mặt biến hóa của Lâu Nguyệt Đồng liền cho rằng nàng đang lo lắng không phá rách được Thiên La địa võng, chỉ chỉ hỏa võng, hỏi: “ Ngươi chọc vào ai?”
“ Minh Khải Tiên Đế.
29 Trình Tử Xuyên ôm tiểu linh hồ đi dọc theo bờ sông.
Thực ra hắn đến Tiên giới vì ba mục đích, hai việc đầu đều đã hoàn thành, còn việc cuối cùng…
"Tử Xuyên!"
Thanh âm của Phù Tang đột nhiên vang lên.
30 Lâu Nguyệt Đồng tỉnh lại trong trạng thái mờ mịt, trừ lúc bị phong ấn trong núi, hình như nàng chưa bao giờ có thể ngủ yên ổn như vậy.
Đây là một nơi hết sức yên tĩnh, bên tai chỉ nghe được âm thanh giọt nước rơi xuống, xung quanh là một mảnh đen như mực, hình như là sơn động đi vào Thông Tiên Lộ của Cửu Nguyên Sơn.
31 Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu tầng mây, chiếu rọi mặt đất, ấm áp và vui vẻ. Hôm nay trời nắng đẹp, nhưng có những người tâm tình lại không sáng sủa được như vậy.
32 Lan Tự trừng mắt nhìn, dè dặt tiến lên chào: “ Trình sư thúc, Tần sư thúc!”
Hôm nay không ít những nhân vật có mặt mũi xuất hiện, nhưng hai vị sư thúc sắp kết hôn này tại sao đều bày ra vẻ mặt lạnh lẽo thế kia?
Trình Diệu nắm chặt Xích Hoàng Kiếm dường như không nghe thấy, tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Trình Tử Xuyên.
33 Những người khác sửng sốt, còn Trình Diệu lại đột nhiên bình tĩnh lại, thái độ nhưđang nghe một chuyện cười: “ Ngươi khiêu chiến ta?”
“ Đúng. ” Trình Tử Xuyên thản nhiên đứng đó, “ Nhìn ngươi truy sát thật vất vả, ta cho ngươi một cơ hội quang minh chính đại.
34 Dọc đường đi, Phó Diễn Chi đã bị hai người kia chọc cho mù mắt.
một người lười nhác nói “ Ta đánh mệt rồi”, người còn liền dừng tay, đưa vai đến gần.
35 Lâu Nguyệt Đồng nghe Thương Nhai nói xong liền lơ đễnh cười một tiếng, lạnh lùng nói: “ Ta cũng chỉ đang lợi dụng hắn mà thôi, ngươi nghĩ gì?”
Tiểu ma nữ đúng là tiểu ma nữ, cách phản bác lại câu nói kia khiến Thương Nhai không dám nói thêm.
36 “ Ngươi đang làm gì?”
Thanh Gia nhạy cảm mở mắt, nhanh chóng bắt lấy tay Lâu Nguyệt Đồng, thanh âm trong trẻo như nước lại lạnh lẽo như hầm băng, càng nghe càng thấy rùng mình.
37 Phù Tang nói vậy, nhưng Trình Tử Xuyên không thể vì tiểu ma nữ sẽ tức giận mà phá loạn kế hoạch của chính mình, chạy đến trước mặt nàng nói ra chân tướng.
38 Theo cách nói của Lâu Nguyệt Đồng, điểm mạnh nhất của Trình Tử Xuyên là hắn có thể lười, bất luận trong lòng nghĩ gì đềukhông biểu lộ lên mặt, trừ phi hắn cố ý làm thế.
39 Mây tụ lại che khuất ánh sáng mặt trời, sắc trời bỗng trở nên ảm đạm.
Tất cả những người xung quanh đều như bất động trong một khắc đó – trừ Lâu Nguyệt Đồng!
Trình Diệu đột nhiên lui lại mấy bước, đưa tay làm một động tác quỷ dị - nắm thật chặt cổ mình, dường như đang không thở ra hơi: “ Vì… vì sao?”
Trình Tử Xuyên không động đậy, tay áo bay trong gió phát ra tiếng vù vù, Xích Hoàng Kiếm trong tay khẽ rung động.
40 “ Chuyện gì đang xảy ra? không phải biểu đệ đang đánh nhau với Trình Diệu sao? Lôi đài tại sao lại sập? Lôi vân ở đâu ra? Biểu đệ đâu, hắn…”
Phó Diễn Chi lúc nào cũng có thể nhiều lời, Lâu Nguyệt Đồng đau đầu: "Câm miệng!"
Hoa Hoa Hóa tránh thoát được một đạo sét nguy hiểm, tóc bị thiêu mất một nửa, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn cười hì hì: “ Thú vị quá, cảnh tượng mọi người cùng nhau độ kiếp thế này thật đồ sộ, trăm ngàn năm cũng không thấy được một lần đâu!”
“ Thú vị?” Lâu Nguyệt Đồng nhẹ nhàng ngắm hắn một cái, “ Bây giờ ta ném ngươi vào trung tâm lôi kiếp, cho ngươi thể nghiệm cái gì gọi là thú vị nhé?”
Hoa Hoa Hóa vô tội thành thực lắc đầu: “ không muốn.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 44