41 “Hình như anh biết cửa ra ở nơi nào!” Sau khi Đại Ngốc biết Tô Tiểu Tiểu không có ý định vứt bỏ chính mình, anh cười ngây ngô, trong đầu giống như cũng hiện ra một ít trí nhớ về lối ra.
42 Cuộc sống của người mù vừa nhàm chán lại vừa không thú vị.
Đặc biệt lại là một người mù bị cô lập trong mạt thế!
Không sai! Tô Tiểu Tiểu bị cô lập rồi!
Tất nhiên, đối với một người bị cô lập, Tô Tiểu Tiểu một chút cũng sẽ không để ý những chuyện như bị người nói xấu sau lưng hoặc giáp mặt nói thẳng, thậm chí thức ăn còn bị cắt xén hoặc trắng trợn hơn nữa là bị cướp đoạt!
Những thứ này có mùi vị vừa thối vừa khét cũng có thể được coi là thức ăn hay sao? Chỉ có heo mới ăn được.
43 Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng mở cửa, cho là Tề hoan đã đến, cô còn âm thầm cảm thấy may mắn rằng lúc Tề Hoan đi khỏi thì bản thân chưa vào không gian.
44 “Ầm!” Bởi vì Tô Tiểu Tiểu không ngồi vững, cô nghiêng trái, ngã phải, cái ót lại xui xẻo bị đụng trúng một lần nữa! Thật may là Mạc Ngôn đã kịp thời giữ chặt cô lại, mới không làm cho Tô Tiểu Tiểu ngã xuống đất.
45 Sở nghiên cứu thành phố B
Nhân viên mặc quần áo phòng hộ màu trắng đi qua đi lại.
“Grào!”
“A!”
“Giáo sư Vương, ngài xem, có phải thí nghiệm sắp thành công không, nhìn con mắt màu đỏ của anh ta dần trở nên tối đi, nhanh….
46 Dẫn đầu là một người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc ngắn, nhìn cà lơ phất phơ. Tay phải còn cầm gậy đánh bóng chày đang ‘bụp bụp’ vỗ nhẹ trên lòng bàn tay trái.
47 Sặc! Sặc quá!
Trong nháy mắt khi tôi nhảy vào trong ao, toàn bộ nước trong ao dũng mãnh vọt vào mắt, tai, muỗi, miệng, tôi liều mạng sử dụng kỹ thuật bơi chó trời sinh, tôi bơi, bơi.