21 “Kíng. . . coong. . . ” -Linh ơi, con ra mở cửa hộ mẹ với. Nhanh đi con. - Mẹ nó nói từ trong phòng vọng ra. Lúc này, nó mới lạch bạch đi xuống,mặt vẫn còn ngái ngủ,mái tóc rối bù,dáng đi chậm chạp.
22 Nó nhìn thằng nhóc với nụ cười đểu nhất có thể. Còn thằng Ken thì mặt nhăn nhó, khổ sở. Nó biết, với loại công tử bột như thằng nhóc mà hết tiền thì thà chết còn hơn.
23 “Reng. . . reng. . . reng. . . ”. Chuông báo thức điểm 6h sáng. Nó - mắt nhắm mắt mở vớ tay đập một cú như trời giáng xuống chiếc đồng hồ tội nghiệp. BỘP!!! Xong, nó lại trùm chăn và.
24 Nó cùng thằng nhóc Ken bước đến bến đợi xe buýt. He he. Hôm nay nó đi sớm, không phải lo đuổi theo xe như mọi hôm nữa. Hãnh diện. Nó ung dung bước đi trước cặp mắt tròn xoe của thằng nhóc mà chả hiểu mô tê gì.
25 Thưa phu nhân, thứ mà phu nhân cần đây ạ. - Một người đàn ông mặc bộ vest đen kính cẩn nói. -Để trên bàn cho tôi. - Người phụ nữ ngồi trên ghế, trông cực kỳ sang trọng và quý phái.
26 Nó đứng trên lan can tầng 2, trước cửa lớp nó – 11B8. Nơi có thể dễ dàng quan sát mọi thứ dưới sân trường. Oa. . . khung cảnh hiện ra quả thật rất đa dạng phong phú.
27 -Sao chúng mày lại cử tao đi. Tao biết cái quái gì đâu mà biểu với chả diễn. – Nó gào lên. -Thôi. Đừng che giấu tài năng nữa. Cái Trang xù nó khai hết cho tao rồi.
28 -Mẹ. -Con tỉnh rồi à con gái. Đỡ mệt chưa con? - Mẹ nó ân cần. -Con là một đứa vô dụng. . . phải ko mẹ? -Không. Con là đứa con gái đáng yêu và tài năng nhất.
29 Thử đi. -Thôi được. Tớ sẽ thử. -Mà này. Cậu ko được khóc đâu nhé. Siêu nhân. . . ừm. . . sợ nước mắt con gái lắm đấy. -Thế à. -Ừ. -Vậy tớ sẽ ko khóc nữa.
30 Chiều dần ngả xuống. Tiết trời se lạnh. Không gian như thấm đượm nỗi buồn của lòng người. Nó ko khóc. Cũng sẽ ko buồn. Bởi lẽ, nó đã hứa với Huy. . . Huy đèo nó trên chiếc xe đạp màu cam rực rỡ.
31 Này , chị uống nước đi. – Ken đặt ly nước cam trên bàn, bảo nó. -Sao tự dưng tốt bụng thế nhóc. – Nó ngạc nhiên. -Không uống thì thôi. Tôi uống. - Thằng nhóc gắt gỏng.
32 Anh ko biết em buồn vì chuyện gì. Nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng. Hãy luôn mỉm cười cho dù điều đó có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa. Và, hãy khóc.
33 Ngoan cố thật. Chẳng nhẽ tao ko còn cách nào trị nổi mày nhỉ? Con nhóc cứng đầu. Nhưng cũng đáng khen cho tình yêu đầu đời chứ nhỉ. . . Hi sinh lớn đấy.
34 Mỏi mệt quá !! Đầu óc My dường như vẫn đang quay cuồng. Vết rạch trên má vẫn còn rát mặc dù đã được ai đó băng bó cẩn thận lại. Nó khó nhọc nhấc 2 hàng mí mắt lên, chợt nhận ra có rất nhiều người đang ở bên cạnh nó.
35 Bọn chị về nhá, vào nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi rồi mai còn đi học. -Vâng. Em cám ơn anh chị nhiều lắm. -Thôi, vào nhà đi. My lặng lẽ nhìn 4 bóng dáng bé nhỏ ấy, chợt thở phào nhẹ nhõm.
36 Bản Alone nhẹ nhàng vang lên trong ko gian. Từng ngón tay thon nhỏ miết nhẹ trên từng phím đàn, hoà cùng những cơn gío nhẹ chứa chan xúc cảm sâu lắng của lòng người tạo thành bản nhạc piano nhẹ nhàng, sâu sắc.
37 Alo, mẹ à, sao giờ này mẹ vẫn. . . . Thế ạ, vâng vâng, cháu đến ngay ạ. - Giọng nó hốt hoảng. Với tay lấy chiếc áo khoác trên ghế, nó lấy xe đạp phóng như bay ra ngoài.
38 Sao hôm nay trông cậu mệt mỏi thế ? Hôm qua ngủ muộn hả ? – Huy lo lắng hỏi thăm khi thấy cái bản mặt “Nhìn là hãi” của nó. -Oáp. . . . . Hơ. . . ừ, hôm qua tớ ngủ muộn.
39 Nó lặng nhìn Tuấn, anh vẫn đang say sưa hoà mình vào giai điệu piano nhẹ nhàng. Thư thái của anh toát lên 1 vẻ đẹp quý tộc cao sang, cặp mắt kính gọng đen như cànglàm nổi bật lên phong thái thư sinh trí thức.
40 Cậu tập đàn đến đâu rồi? – Huy hỏi nó trong khi vẫn ngồm ngoàm nhai bánh mì trong canteen. -Xong rồi. – Nó tỉnh bơ. -Thế à? Mà sao dạo này ko thấy Ken đi học cùng mình nhỉ? – Huy tò mò.