61 Chủ tịch, ngài ko vào đó sao? – Bác tài xá trạc 50 tuổi khẽ lay cánh tay ông Phác. -Tôi. . . – Ông Phác ngập ngừng, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cửa sổ của ngôi nhà màu trắng trước mặt.
62 Bỏ mặc giờ học, Vy chạy ngược lên cầu thang tầng 3, tiến đến lớp 11A1, quả nhiên Huy nghỉ, Vy liền nhắn tin cho Nhật rồi đứng đợi ở ngoài. Ngó vội vào lớp, Vy chợt nhận ra rằng Uyên cũng nghỉ, chắc hẳn khi biết Huy ko đến lớp, cô nàng cũng ngán ngẩm mà ko muốn học theo.
63 Chúng ta học cùng trường, cậu đâu cần hẹp hòi thế ? – Nói rồi, ko để cậu kịp phản ứng, cô gái đã nẩy tót lên xe, yên vị trước ánh mắt ngạc nhiên tột độ của khổ chủ.
64 Anh đừng có giả ngây ngô với tôi nữa. Tôi đúng là con ngốc nên mới tin những gì anh nói. – Nó lạnh lùng nhìn sâu vào đôi mắt Tuấn khiến anh bối rối quay đi.
65 Uyên, em đến sao ko vào, đứng ở đây từ nãy đến giờ? - Chị thư ký đon đả nhìn Uyên, cười thật tươi. Uyên thì dường như hoá đá. Hai tai ù lên một cách khó chịu.
66 Nó nhíu mày nhìn thẳng vào Ken, hôm nay, dường như Ken cũng khác. Lưu luyến ? Phải rồi. Chị cứ từ từ mà nghĩ đi. – Ken nói rồi lững thững bước về phòng, bỏ lại mình nó nơi ban công đầy gió.
67 Mẹ nó là người đã dạy cho nó điều đó. Muốn tồn tại và đạt được những gì mình mong muốn thì hãy dùng tất cả những thủ đoạn dù là ghê tởm nhất để có được nó.
68 My ko thích đâu. - VẬY LÀ CÁI GÌ? – Nó bực tức hét lên, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn thôi nhé. - Ấy, đừng nóng, thực ra thì em đã nghĩ ra từ hôm qua rồi, mua gối ôm đi, để My lúc nào cũng mơ về thằng nhóc đẹp trai sáng láng này.
69 >Nghe Huy nói tôi bỗng thấy chạnh lòng. Huy chưa bao giờ cầu xin tôi một điều gì cả. Giọng cậu ấy như nài nỉ, thôi thì cứ ngồi xuống thêm một lúc nữa.
70 Nhìn bóng hình Huy cô độc một mình dưới ánh trăng trầm mặc, trái tim Uyên đau nhói vô cùng, Uyên rất muốn chạy đến bên Huy, an ủi cậu ấy. Nhưng. . . một bức rào chắn vô hình đã ngăn cản Uyên lại.
71 Uyên xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Nhẹ nhàng gật đầu. -Vậy. . . vậy. . . em về. Rồi vụt chạy đi. . . . Gần ra đến cổng trường, Uyên chợt nhớ rằng mình đã bỏ quên cặp mình ở phòng âm nhạc mất rồi, bèn vội vàng chạy ngược lên, hi vọng căn phòng vẫn mở.
72 Liệu mẹ có biết chuyện nó đã gặp người bố đẻ của mình ko? Khi mà nó quyết tâm ko nhận người cha bội bạc đó. Nếu mẹ còn sống, mẹ có cho ông ấy một cơ hội ko? Và mẹ có tự cho bản thân quyền chấp nhận ko? Nhưng nó biết chắc chắn một điều rằng, suốt mười mấy năm qua, một mình mẹ có thể tần tảo nuôi sống nó thì nó cũng sẽ tự lo cho bản thân mình trong suốt những năm tháng còn lại mà ko cần bất cứ sự trợ giúp nào từ người khác cả.
73 Cô có biết tôi căm ghét nhất loại người nào ko? - Nhật nhếch mép và nói thật chậm rãi. - Đó là những người muốn tôi rời xa và quên Mai Chi. Nhật rảo bước thật nhanh ra khỏi khu vườn.
74 Cách xưng hô thay đổi khiến nó hơi giật mình, nhưng đây mới đúng là Uyên, nó thật ko muốn dài dòng với cô bạn này thêm nữa. Nó cười nhẹ, đưa tay gạt sợi tóc vẫn đang tinh nghịch đùa giỡn trước trán kia.
75 “Ừ” “Tao xin lỗi” “…” “Nhất định tao phải đi. ” “…” “Mày hãy hiểu cho tao nhé” Nó vẫn kiên nhẫn cầm ống nghe. 1 phút, 2 phút rồi 5 phút trôi qua.
76 -Có phải cô ấy đã… Thật không ngờ Nhật cũng phải trải qua chuyện khủng khiếp như thế. -Phải. Như một cơn ác mộng, tôi không thể chấp nhận được sự thật đó.
77 - tớ cũng sẽ không khóc. - Thôi. Tóm lại tớ sẽ không chơi cùng con gái đâu. . . . Cậu bé đẹp trai trắng trẻo nói rồi quay người bước đi bỏ lại cô bé thắt bím hai bên đang ngồi bệt dưới đám cỏ với hai hàng nước mắt lưng tròng.
78 Bầu trời xanh trong không một gợn mây. Huy lặng lẽ ngước lên, đúng lúc bắt gặp một chiếc máy bay màu bạc đang phát ra tiếng ù ù rồi vút cao lên bầu trời xanh thẳm ấy.