1 Diệp Tử Anh,18 tuổi ,tiểu thư tập đoàn Diệp thị,khuôn mặt thanh tú e lệ,yêu kiều,diệu dàng,đôi mắt to tròn,làn da trắng như gốm sứ. thông minh tài trí, có thể nói là tuyệt thế tiểu mỹ nhân.
2 chiếc máy bay từ mỹ xé toạc bầu trời,bay thẳng về đài loan. tại sân bay:-"Diệp Tử Anh"-tiếng nói nhẹ nhàng có phần nôn nóng của một cô bé có mái tóc ngắn màu nâu hạt dẽ,khuôn mặt trắng mịn hồng hào,đôi môi anh đào đỏ mọng,cô mặc chiếc váy màu hồng phấn trông xinh đẹp đáng yêu vô cùng.
3 chiếc xe hơi từ từ dừng lại trước nhà hàng Locher-1 nhà hàng tây khá nổi tiếng ở Đài Loan. Có thể nói chỉ có những người có tiền mới có thể đặt chân vào đây.
4 -"A. . . anh hai,em. . . sẽ không trốn đâu mà,đừng bắt em về nha!. . . "-giọng nói say rựu của Tử Anh vang lên. Có lẽ cô nhầm đây là anh hai mình,bởi người đàn ông trước mặt cao lớn,cao hơn cô 1 cái đầu,mặt tây trang màu đen sạch sẽ,sang trọng,giống cách ăn mặc của anh hai cô.
5 Diệp Tử Anh từ cửa sổ rơi xuống. . . cái đống lá khô héo cạnh gốc cây Sơn Trà,cũng may cô liếc thấy có đống lá khô này,cộng với đây là tần 1 nên mới dám đánh liều nhảy xuống chứ nếu không thì chắc cô đã đi theo liệt tổ liệt tông luôn rồi.
6 Tối hôm đó,tại biệt thự Từ gia. -Tử Anh mau vào đi,ba mẹ chờ cậu lâu lắm rồi đó. Tịnh Tịnh đẩy vai Tử Anh vào trong. Tại đại sảnh,Từ lão gia và Từ phu nhân ngồi ở ghế sô fa đang ăn trái cây ,thấy Tử Anh vào thì kéo Tử Anh đến gần ngồi bên mình.
7 Chương 7: Tiệc rựu và mỹ nhânSau khi lên phòng,Diệp Tử Anh nằm ngay xuống giường,lấy tay che miệng. - Á. . . . . . . . á. . . . . . á. . . . . !!!!!Tên khốn kiếp,tên chết bằm.
8 Chương 8: Lộ-"Buông tay". Lãnh Hàn ra lệnh. -"Không buông!" Tử Anh bướng bỉnh không chịu nghe. -"Vậy đừng trách tôi!". Nói rồi một lực đạo mạnh mẽ kéo cánh tay cô đau buốt.
9 Tử Anh đang ở trong phòng ngủ trưa. Tư thế ngủ đẹp mắt đôi mắt to nhắm chặt,hàng mi dài cong lên,môi mím như đang cười,mặc chiếc hoa mỏng bồng bềnh,khi nằm lộ ra cặp chân thon dài trắng không tì vết.
10 -"Tôi chắc chắn đó là nó!"Diệp lão gia khẳng định. -"Chỉ là người giống người thôi,chắc ông nhớ nó quá nên hoa mắt thôi!". Diệp phu nhân đã nhận ra Tử Anh hướng về cô.
11 Sáng hôm sau. . . . Âm thanh gió lùa nhè nhẹ qua cửa sổ làm lay động tắm rèm che,tiếng chim hót ríu rít thật êm tai,từng tia nắng dịu nhẹ xuyên qua rèm cửa chíu rọi khuôn mặt nhỏ bé của ai đó.
12 khi bàn tay Tử Anh rời khỏi cũng là lúc người mặt tây trang màu đen ấy đưa mắt xuống,áo anh ta nhăn nhúm lại vì bị cô giằn xé trong lúc lo lắng. Anh ta không nghĩ trên trần đời này thật sự có đứa con gái dám kéo áo anh,à không dám đến gần anh thì nếu tính ra cô đứng thứ 2 thì không có ai đứng thứ nhất.
13 Sau khi trở về nhà, tâm tình Tử Anh vô cùng buồn bực, một phần vì không tìm thấy chiếc lắc, mặt khác lại lo lắng vì sợ một khi nó thật sự bị mất, phải ăn nói với ông như thế nào.
14 Trở về nhà với nỗi giận vạn kiếp bất phục,máu nóng sôi trào đến não,Tử Anh ở trong phòng không ngừng lăn qua lăn lại,làm hỗn loạn mọi thứ trên giường.
15 Thấy người con gái trong lòng mình khóc,Lãnh Hàn ngớ ra,anh đã làm sai rồi sao,đã đùa quá mức rồi sao,anh ghét nhất cảm giác nhìn con gái khóc,giống như anh đã làm uất ức cho xô.
16 Chuyện sãy ra đến nay đã vài ngày,từ hôm ấy,Tử Anh không còn thấy Lãnh Hàn xuất hiện,dường như anh tan biến ngay trước mắt cô vậy. Điều làm cô khó hiểu nhât chính là từ hôm đó,không còn bất kì trang báo nào đăng tin về cô và anh ta,cũng không còn bất cứ tin tức nào truyền ra nữa.
17 Kết thúc nụ hôn ngọt ngào mà nóng bỏng, mặt của Tử Anh lúc nảy đỏ như quả cà chua, chỉ cúi đầu không giám nhìn Lãnh Hàn, ngón tay ấn vào nhau,vô cùng xấu hổ.
18 Thì ra mọi chuyện đối với cô thật sự chỉ như một giấc mơ, đáng lí ra cô không nên hy vọng quá nhiều để rồi thất vọng càng nhiều. Cô chống tay lên bức tường,cố gắn đứng dậy,rồi xoay người bước đi loạng choạng,nước mắt thi nhau rơi từ khóe mắt xuống hai gò má,rồi trượt xuống áo ướt đẫm.
19 -"Anh cho em 1 ngày để từ biệt gia đình-nơi em đang sống,qua ngày mai,theo anh trở về !"Diệp Tử Kỳ nhìn cô ban lệnh. -"Anh!lâu một chút được không,một ngày ít quá!" Tử Anh nũng nịu van xin,tay áo Tử Kỳ xém chút là rách ra.
20 Không còn cảm thấy mùi hương kia nữa,Lãnh Hàn biết cô đã đi. Cuộc vận động cũng chấm dứt,anh với tay lấy quần áo vào mặt vào,đột nhiên một bàn tay trắng như ngọc bắt lấy cánh tay anh,giọng nói dịu dàng mê hoặc của cô thơ ký vang lên bên tai.