1 Khi mặt trời lụi dần, nhường chỗ cho mặt trăng tỏa sáng là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu. Lúc này, con người sẽ gỡ bỏ vẻ ngoài hoa lệ, giả tạo để chìm đắm trong sự xa hoa trụy lạc của đêm đen, buông thả bản thân, để cho dục vọng nguyên thủy, trần trụi của con người chi phối.
2 Định mệnh đã cho hai ta gặp nhau
Duyên phận đã cho hai ta yêu nhau
Vậy sao chúng ta không trân trọng nhau?. . . . .
---------------------------------------------------------------------------------
Tò mò, Cố Nguyệt Lam không biết anh ta gây sự với ai mà thành ra như thế này.
3 Hàn Tử Dạ suy ngẫm, cô gái này không có vẻ gì là nguy hiểm, mà nơi đây rất thích hợp để lẩn trốn. Vậy tạm thời anh sẽ ở đây, dù sao ở bên cô anh cũng rất vui vẻ.
4 Bầu trời hửng sáng. Những tia nắng đầu tiên chiếu rọi qua khung cửa sổ, dịu dàng vuốt ve lên khuôn mặt của Hàn Tử Dạ. Hàng mi khẽ rung động, anh từ từ mở mắt ngồi dậy.
5 Cố Nguyệt Lam thở hồng hộc. Chợt nhìn hộp sữa trong tay, nhớ xem mình lấy ở đâu. Sau đó, cô đau khổ nghĩ:" Chết cha! Hình như. . . trong tủ lạnh. . . huhuhu.
6 Tội lỗi, giả tạo của đêm đen,Không thể vấy bẩn được em.
Vì em là đóa hoa tinh khiết nhỏ bé,
Vươn mình nở rộ, tỏa sáng không gian.
-------------------------------------------------------------
Cố Nguyệt Lam mệt mỏi trở về, lết mình đến ghế sofa.
7 Bên này, Cố Nguyệt Lam đã thay một bộ quần áo đặc công, trút bỏ vẻ giả tạo ban ngày, trở về là một người máy thực sự. Đâu còn thiên sứ thuần khiết váy trắng khi nãy nữa, giờ đây là một ác quỷ khát máu, ánh mắt đỏ rực mê người.