61 CHƯƠNG 61
Edit: Tieumanulk
Rèm bị vén lên, một người tiến vào.
Mọi người nhìn thấy đều sửng sốt, vội vàng đứng dậy hành lễ. Người tới không phải ai khác mà chính là hoàng đế.
62 CHƯƠNG 62
Edit: Tieumanulk
P. S: Tuần sau sẽ chậm lại các bộ để hoàn bộ này trước nhé ^0^
“Ngô đại nhân, mời theo lão nô. ”Lão nhân một tay vỗ vỗ sống lưng, đi lại có chút chậm chạp dẫn đường cho Ngô Tang.
63 CHƯƠNG 63
Edit: Tieumanulk
Tống Thư nhìn ống tay áo của Ngô Tang phất qua, ánh mắt sắc bén liền chuyển sang cánh cửa gỗ trong điện mang theo ý thách thức người bên trong.
64 CHƯƠNG 64
Edit: Tieumanulk
Hoàng đế xông đến đem Ngô Tang ôm vào lòng, điên cuồng hôn môi y, tình cảm không chỗ phát tiết hóa thành cuồng vọng gào thét, đừng để y đi, đừng để y rời khỏi đây.
65 CHƯƠNG 65
Edit: Tieumanulk
Gần đây thân thể phụ vương không khỏe dăm ba bữa lại bệnh nhẹ nhưng ông ấy luôn thượng triều như mọi ngày, về phòng liền bắt tay phê duyệt tấu chương.
66 CHƯƠNG 66
Edit: Tieumanulk
P. S: Còn 2 chương và 1 PN nữa là Hoàn nhé, ta ngâm nó hơi lâu rồi nhỉ?
Năm tháng dằng dẵng sau này, thậm chí đến lúc lâm chung y cũng không hề chảy qua một giọt nước mắt.
67 CHƯƠNG 67
Edit: Tieumanulk
Băng tuyết tan ba lần, phong diệp theo đó đỏ ba lần
Thời gian thoáng qua nói thì rất chậm, búng tay một cái liền trôi qua, đêm khuya vắng lặng thật khó chịu.
68 CHƯƠNG 68: TỐNG THƯ
Lĩnh Nam, bãi tha ma.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước.
Bên trong nam tử hai nghiền hai mắt dưỡng thần, lông mi của y vừa dài vừa rậm, cong vút về phía trước tựa như một đứa bé giận giỗi bĩu môi làm nũng, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, dù người nọ đưa ra nhiều yêu cầu vô lễ cỡ nào, chắc rằng đối phương đều không nỡ nói ra lời cự tuyệt.
69 CHƯƠNG 69: MẠNH NGUYÊN
Bệ hạ không mang bệnh nặng nhưng trong mắt của ta nó không khác bệnh nặng là mấy. Mỗi ngày trải qua cuộc sống như một xác chết, không vui không buồn, không hề có cảm xúc, cung nữ diễm lệ, nội thị mặt thanh mày tú, vậy mà nhìn vào trong mắt hắn không khác gì một vật chết.
70 CHƯƠNG 70
Gần đến giờ, ta quay sang nhìn Ngô Tang nói, Tề Điềm, ngươi là nghĩa tử của ta.
Ngô Tang gật đầu, nói, nghĩa phụ tặng tên, Tề Điềm khắc sâu tận đáy lòng nào dám lãng quên.